Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tần Hà quay trở lại, đi thẳng đến trước mặt ba người kia, “Quan gia, hôm nay Từ gia không đến à?”

“Hôm nay hắn có việc, nghỉ mộc trước, không đến.” Lăng Trung Hải vừa cười vừa nói.

“Vâng.”

Tần Hà quay người, xẻng sắt vác trên vai vẽ một nửa hình tròn, chi cha một cái đập vào trên trán Lăng Trung Hải.

“Ai nha!”

Lăng Trung Hải kêu đau một tiếng, suýt nữa ngã ngửa ra đất.

“Quan gia, ngài thế nào?”

Tần Hà giật nảy cả mình, vội vàng xoay người, xẻng sắt thuận thế vẽ thành vòng tròn, chi cha một cái lại đập lên mặt Lý Thiết.

“Ai nha!”

Giờ đến lượt Lý Thiết than đau một tiếng.

“Ai nha, ngại quá, quan gia, không phải tiểu nhân cố ý.”

Tần Hà bị dọa nhảy dựng cả lên, xẻng sắt đi theo nhảy loạn.

“Chi cha!”

Rất nhanh, Cao Lâm Khôn không kịp tránh né cũng bị trúng chiêu, lập tức nằm xuống.

“Tên ngốc này, ngươi làm cái gì vậy?”

“Ta .... Ta thật sự không hề cố ý, để ta đỡ ngài.”

Tần Hà vội vàng đi đỡ, lần này xẻng sắt còn ác hơn, xoay tròn một cái lập tức quét trúng chân Lý Thiết cùng Lăng Trung Hải mắt đang nổ đom đóm, khiến hai người họ nghiêng một cái rồi nặng nề ngã ngồi xuống đất.

“A, chuyện gì xảy ra.... ta ta... Quan gia, rất xin lỗi, rất xin lỗi!”

“Được được được, ngươi đừng động, trước hết ngươi buông xẻng sắt ra đã!”

“Vâng, quan gia!”

“Cạch.”

“Ôi, ta XX ngươi cái XX, ngươi đâm vào chân ta!”

....

Sau khi trời tối, Tần Hà nhìn trên bàn thanh lý thi thể bày ra một hàng ba bộ thi thể, cười đến con mắt híp cả lại.

Nếu biết trước được NPC quan sai căm ghét sẽ có thể nhận được +1 thi thể, cần gì phải chạy đến bãi tha ma đại sát tứ phương?

Nghĩ thông suốt điểm này, bỗng nhiên Tần Hà cảm thấy lúc trước quá thiệt thòi.

Thời gian trôi qua quá nhanh, lĩnh ngộ quá muộn.

Bỏ gần cầu xa a.

Đốt giấy để tang, dùng nước thanh lý thi thể sạch sẽ, mở lò đốt xác.

Một đêm chiến đấu anh dũng, thuận lợi đốt xong ba bộ thi thể, đinh trấn thi đóng xuống, cho dù là biến hung, cũng chỉ có thể nằm xuống một lần nữa, ngoan ngoãn tiếp nhận sự an bài của vận mệnh.

Một ngày nay có thể nói là Tần Hà thu hoạch lớn.

Chừng sáu bộ thi thể.

Phần thưởng của ba bộ thi thể ở bãi tha ma đều là đạo hạnh, tất cả là mười ba năm.

Ba bộ thi thể ở lò hỏa táng thì là một quả trái cây Thâm Uyên, một viên Tẩy tủy đan, một thuật nhìn ban đêm.

Thuật nhìn ban đêm: Học thuật này, tầm mắt của ngài sẽ không còn phân chia ban ngày và đêm đen nữa.

Quyết đoán học tập kỹ năng, hiệu quả hết sức rõ ràng, đồng tử Tần Hà lóe lên một tia ánh sáng mờ, nhìn nơi góc tối giống y như lúc ban ngày ánh sáng đầy đủ, nhìn rõ rõ ràng ràng.

Đạo hạnh tăng thêm mười ba năm, cộng thêm trước đây, đạt đến trình độ hai mươi ba năm.

Đạo hạnh như thế, cho dù là đứng yên bất động, cũng đủ để trấn áp một vài sự kiện linh dị cấp thấp.

Tẩy tủy đan: Đan dược trân quý đến từ Thâm Uyên, có tác dụng tẩy cân phạt tủy, thoát thai hoán cốt, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

Tần Hà nhìn Tẩy tủy đan trong tay, óng ánh trong suốt, giống như một viên thạch rau câu, mùi hương của đan thấm đến tận ruột gan.

Đây là do một bộ hung thi mà nhóm người Lăng Trung Hải tận tâm chọn lựa đốt ra.

Không thể nghi ngờ, chắc chắn trân quý vô cùng.

Bởi vì lời chú giải rất rõ ràng, đây là đan dược trân quý, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

Hơn nữa đây là thứ đến từ Thâm Uyên, Tần Hà không rõ Thâm Uyên là nơi nào, nhưng những vật xuất xứ từ nơi đó, đều không phải là vật phàm tục.

Không nghĩ nhiều, ngay lập tức Tần Hà há miệng nuốt xuống Tẩy tủy đan.

Từ trong bụng, một dòng êm dịu cực kỳ tan ra, xuôi khắp toàn thân, ngay sau đó Tần Hà lập tức phát hiện, cả người mình giống như đổ mồ hôi, chảy ra rất nhiều thứ nhờn nhờn dính dính.

Nhấc tay ngửi thử, mùi vị có thể nói là cực kỳ.

Tần Hà vội vàng cởi bỏ quần áo, dùng nước sạch cọ rửa, tắm tầm nửa canh giờ, cái mùi hôi thối kia mới coi như trôi đi hết.

Còn chưa có cảm giác khác lạ nào xuất hiện, ngược lại là phần thưởng lại nhảy ra trước tiên.

Nội kình +32 năm, đạo hạnh +20 năm.

Tần Hà vui vẻ cực độ, phần thưởng này thật là quá khoa trương rồi, Lăng Trung Hải không hổ là cán bộ kỳ cựu ở lò hỏa táng, ánh mắt độc thật sự.

Cộng thêm ba mươi sáu năm nội kình khiến cho nội kình của Tần Hà lập tức tăng gấp hai lần, đạt đến năm mươi mốt năm.

Trước đây, mười năm nội kình đã có thể tiện tay đập nát một cái cọc buộc bò to cỡ trái bưởi, năm mươi mốt năm nội kình, chắc là có thể đánh tan nát một khối đá lớn a?

Tần Hà nghĩ.

Hắn cũng không có chỗ để thử, chỉ có thể để đó.

Đạo hạnh cũng tăng mấy lần, đạt đến bốn mươi mốt năm.

Đạt đến trình độ gì thì Tần Hà cũng không rõ, chỉ biết là tuổi thọ của nhân quân ở thời đại này cũng chỉ có hơn ba mươi một chút, đó vẫn còn chưa tính cả người chết oan do thiên tai nhân họa, bằng không còn có thể thấp hơn.

Thể nghiệm một chút, nội kình lưu chuyển càng thêm hùng hồn, cả người nhẹ nhàng hơn rất rất nhiều.

Thật giống như vác vật nặng đông luyện tam cửu thiên, hạ luyện tam phục nhiều năm, đến một buổi sáng nào đó đột nhiên tháo xuống vật nặng vậy.

Cuối cùng chính là trái cây Thâm Uyên, cái thứ đồ chơi này trước đây đã từng ăn hai quả, tăng thêm sức mạnh.

Nhưng lần này dường như là mượn nhờ Tẩy tủy đan tăng lên trụ cột, trái cây Thâm Uyên lập tức đã khiến cho sức mạnh Tần Hà cũng tăng vọt lên.

Thử một chút, kẹp than đá bị lò lửa đốt qua nhiều lần, Tần Hà cầm trong tay vừa bóp nhẹ, đã thẳng ra ngay.

“Thoải mái!”

Tần Hà không nhịn được gầm nhẹ một tiếng, mệt mỏi do vài ngày liên tục không ngủ bị quét sạch sành sanh, tinh thần cả người sáng láng, long tinh hổ mãnh.

...

Bên ngoài phòng số bảy, ba người nghe được tiếng động bên trong liếc mắt nhìn nhau một cái.

Tiếng gầm nhẹ kia, rất giống tiếng gầm của thi thể bị biến hung.

“Chết!”

Cao Lâm Khôn đậy nắp kết luận.

“Hừ, đây chính là kết cục của việc đắc tội chúng ta.”

“Không sai, đây chính là do hắn gieo gió gặt bão.”

Lăng Trung Hải cùng Lý Thiết cũng lần lượt lên tiếng.

Sau đó, bầu không khí ngay lập tức trầm mặc lại.

Rất rất lâu sau.

Một bầu không khí áy náy cùng không đành lòng không biết từ khi nào đã lưu truyền giữa ba người họ.

Cao Lâm Khôn nhỏ giọng nói một câu: “Hắn chỉ là một thằng ngốc, chúng ta làm như vậy, có phải hơi...quá hay không?”

Không phải chưa từng có thợ thiêu thi đắc tội quan sai, nhưng nói như vậy, quan sai cũng sẽ không làm quá mức, dù sao thợ thiêu thi đều là một đám người sắp chết, chỉ có điều dài dài ngắn ngắn khác nhau mà thôi.

Thỉnh thoảng có đắc tội quá hung ác, cũng chỉ phân thêm một bộ thi thể để dạy dỗ một chút.

Chịu nổi thì mạng lớn, không chịu nổi thì đáng đời.

Tình huống chuyên môn tuyển chọn ba bộ thi thể hung nhất từ mấy chục bộ thi thể ra nhét vào cùng một phòng thiêu thi như vậy, quá mức tàn nhẫn.

“Hắn khiến cho chúng ta chật vật đến như vậy, còn bị những tên thợ thiêu thi khác nhìn thấy, vậy thì nhất định phải... giết gà dọa khỉ rồi.” Lý Thiết rướn cổ, nhưng giọng điệu rõ ràng lại không có sức lực lắm.

Lăng Trung Hải thở nhẹ một hơi, nói: “Ván đã đóng thuyền, tìm một nơi tốt chôn thôi.”

Lý Thiết cùng Cao Lâm Khôn không nói thêm gì nữa.

“Ò Ó O!”

Vừa dứt câu, tiếng gà gáy từ phía chân trời xa truyền đến.

“Đương!”

“Mở cửa phòng!”

Một tiếng chiêng vang, tuyên bố một ngày làm việc kết thúc.

Ba người vội vàng móc ra chìa khóa, bước nhanh đến phòng số bảy, tay chân luống cuống mở cửa phòng ra.

Nhưng bên trong lại không có hình ảnh máu me như trong tưởng tượng, Tần Hà hai tay để trần, toàn thân ướt nhẹp, trông thấy ba người thì nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hai hàm răng trắng sáng chói mắt.

“Quan gia, buổi sáng tốt lành!” Tần Hà chào hỏi.

“Ngươi... Ngươi không chết?”

Lăng Trung Hải hơi giật mình một chút.

“Không có nha.”

Tần Hà lắc đầu, trên mặt hơi có vẻ nghiêm túc, lại có chút sững sờ, cuối cùng thêm một câu: “Tiểu nhân đây số mệnh cứng rắn, ngươi chết, ta cũng sẽ không chết.”