Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Đương!”

Trời tờ mờ sáng, một tiếng chiêng vang, phòng thiêu thi theo thứ tự mở ra.

Thợ thiêu thi lần lượt đi ra khỏi phòng thiêu thi, nhìn về phía số bảy.

Đêm qua, nơi đó cũng không hề phát ra tiếng kêu thảm, không biết Tần Hà còn sống hay không.

Từ Trường Thọ hơi căng thẳng mở ra cửa phòng số bảy, đã thấy Tần Hà nằm trên mặt đất, sợ hãi rụt cổ lại, nghĩ thầm: quả nhiên.

Đang định tuyên bố phòng số bảy trống chỗ, thì lại thấy lồng ngực Tần Hà phập phồng, tiếng ngáy đang vang.

Không chết?

Từ Trường Thọ vội vàng quan sát, trong lò chỉ còn lại tro tàn, đã đốt xác, trên xẻng còn có vết tích tro cốt.

Ngẩng đầu nhìn lên, nóc phòng có thêm một cái lỗ thủng.

Trong thùng sắt bên cạnh là nửa thùng tro cốt mới, còn đang bốc hơi nóng.

Từ Trường Thọ bối rối, thi thể chắc là đã đốt, nhưng cái lỗ thủng này là sao?

Đánh thức Tần Hà, Tần Hà nhìn thấy Từ Trường Thọ thì sợ hết hồn.

“Ngươi ngủ lúc nào?” Từ Trường Thọ hỏi.

Tần Hà mơ màng: “Không biết a.”

“Đã hỏa táng thi thể?”

“Không biết a.”

“Tại sao có lỗ thủng trên nóc phòng?”

“Không biết a.”

Từ Trường Thọ: “.....”

Hỏi thăm một phen, Từ Trường Thọ xác định, phòng số bảy xảy ra sự kiện linh dị.

Tần Hà vốn nên phải chết lại không chết, thi thể vốn là bật dậy tấn công người lại bị hỏa táng, hơn nữa rất có thể người đốt xác không phải là Tần Hà.

Cụ thể xảy ra chuyện gì không có cách nào truy xét, hỏi Tần Hà thì cái gì cũng không biết, hỏi khi nào ngủ thiếp đi cũng không biết, mãi cho đến khi bị đánh thức.

Từ Trường Thọ cũng lười truy xét, dù sao thi thể đã hỏa táng, chuyện này xem như đã qua rồi.

Sau khi trời sáng Liễu đại nhân đến, trông thấy tro cốt trong thùng thì mặt trắng như bôi vôi, đảo đảo tro trong thùng hai lần, ngồi dưới đất gào thét, đau lòng khóc còn hơn cha mẹ chết.

Một đám thợ thiêu thi nhìn mà chẳng hiểu gì, hôm qua khi Tả thị lang đại nhân đến đưa tiễn thi thể cũng không khóc, thế mà ngược lại đến hôm nay lại khóc?

Sau khi Liễu đại nhân tỉnh táo lại, dưới sự chỉ dẫn của Từ Trường Thọ đi đến phòng số bảy, trông thấy lỗ thủng trên nóc phòng, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, như mở xưởng nhuộm, sau đólảo đảo rời đi.

Khóe môi Tần Hà hơi nhếch lên, hiện tại hắn chỉ muốn yên lặng đốt thêm vài bộ thi thể, không muốn bị đại quan trong triều để mắt đến.

Bộ thi biến không thể giải thích tập kích Liễu Thương , lỗ thủng trên nóc phòng xuất hiện không thể giải thích, đầy đủ dời ánh mắt của vị Liễu đại nhân này từ trên người mình rời đi.

Ước lượng nửa cân bạc trong tay, Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười, hôm nay có thể ăn một bữa ngon.

Mỗi ngày bình thường là mười lăm văn tiền cả ba bữa, muốn ăn no mà nói, chỉ có thể ăn màn thầu bột tạp, miệng đã sớm quên mất mùi vị.

Tửu lâu Đường Ký, là tửu lâu tốt nhất gần lò hỏa táng, hai tầng lầu mười bàn lớn, chưởng quỷ tên là Đường Thiên Khôi, tửu lâu vừa mới mở cửa, đã thấy trước cửa đứng đấy một người.

Áo gai vải thô ám khói, kỳ lạ chính là hàm răng lại rất trắng sáng, hắc hắc cười lên nói chuyện với ông ta: “Chưởng quỹ, tìm đồ ăn.”

Đường Thiên Khôi hơi không mò ra đường lối của tên gia hỏa này, muốn nói hắn là tên ăn mày đi, mặc giống, nhưng tinh khí thần lại không giống.

Đại Vận Hà là tam giáo cửu lưu loại người gì cũng có, có rất nhiều người hết ăn lại uống, ông ta cũng không dám thấy người nào cũng mời vào bên trong.

Lại nói, mới sáng sớm ngày ra ai lại vào tửu lâu a, thế nào cũng phải đến buổi trưa a.

“Có bạc.”

Tần Hà biết đường, móc bạc từ trong ngực ra cho Đường Thiên Khôi xem.

Đường Thiên Khôi trông bạc không phải là giả, lập tức thay đổi nụ cười, mời Tần Hà đi vào bên trong: “Khách quan muốn ăn cái gì?”

“Ở đây ông có cái gì, phải làm xong nhanh một chút, đói bụng.” Tần Hà sờ bụng.

Cật tiên công đến cùng là có bao nhiêu ghê gớm chưa rõ, ngược lại tác dụng phụ đầu tiên đã xuất hiện, đói, đói bụng đến mức bụng muốn dán vào lưng.

“Nha, hôm nay khách quan đến hơi sớm, hôm nay bếp sau chỗ ta còn chưa nổi lửa, nhưng là hôm qua nhà bếp còn có nửa con vịt quay, hay là ta để cho đầu bếp hâm nóng rồi mang lên cho ngài?”

Tần Hà nghe vậy, vịt quay là quá được rồi a, lại gọi hai bát mì thịt băm, sợ không đủ ăn.

Rất nhanh nửa con vịt quay được bưng lên bàn, đây là bữa thịt đầu tiên từ khi Tần Hà đến cái thế giới này, chỉ là so sánh hương vị cũng không có cánh nào so sánh với ở thời không trước kia, nhưng không chịu được đói nha, đói bụng ăn cái gì cũng đều ngon.

Nửa con vịt quay cùng hai bát mì xuống bụng, Tần Hà phát hiện, mình chỉ cảm thấy bụng hơi đỡ chút, cách cảm giác no còn thiếu nhiều lắm.

“Chưởng quỹ, lại lấy thêm ba bát mì.” Tần Hà giơ ra ba ngón tay.

Ba bát ăn xong.

Vẫn chưa đủ.

Lại thêm.

Không đủ.

Thêm nữa.

Không đủ.

Lại thêm nữa.

.......

Đường Thiên Khôi cùng tiểu nhị chạy bàn đều thấy choáng váng.

Trước bàn đã xếp một chồng chén mì, hơn hai mươi chén.

Vẻ mặt tiểu nhị mang theo sự hoảng sợ: “Chưởng quỹ, tại sao người này có thể ăn như vậy, có thể ăn đến no bể bụng không?”

Đường Thiên Khôi cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng ông ta đã từng trải qua ít nhiều, biết được một vài chuyện kỳ dị, vị trước mắt này, chắc chắn không phải là người bình thường.

Người bình thường sớm đã no căng hết cỡ, nhìn hắn như vậy, có vẻ vẫn chưa ăn xong.

“Đi, bảo bếp sau tiếp tục làm tiếp, làm nhiều coi như là chuẩn bị trước một chút.” Đường Thiên Khôi sai bảo tiểu nhị.

Tiểu nhị vui vẻ ra mặt, vị khách quan kia gọi đó là mì thịt bằm, mấy tháng không ăn thức ăn mặn, lát nữa vụng trộm bảo đầu bếp lấy thêm chút thịt.

Ăn chừng hơn 60 bát mì. Cuối cùng Tần Hà cũng nhận được nhắc nhở: Ngài đã cho miếu ngũ tạng của ngài ăn no, nội kình tăng thêm 5 năm.

Một cảm giác no bụng chừng trên dưới bảy tám phần thay thế cho đói khát trước đây.

“Chưởng quỹ, tính tiền.” Tần Hà đặt đũa xuống.

Không phải không ăn được nữa, mà là sợ không đủ bạc.

Tối hôm qua dùng hết toàn bộ hai trăm cây đinh trấn thi, hôm nay còn phải chừa lại chút tiền mua đinh.

Sau khi rời khỏi tửu lâu Đường Ký, Tần Hà nhìn nửa lạng bạc vụn còn lại trong tay, hơi ảo não.

Sức ăn của Cật tiên công quá đáng sợ, một bữa cơm ăn hết hơn bốn lượng bạc, mà đó còn chỉ là ăn mì, sau này phải làm sao bây giờ?

Dù là đổi thành màn thầu bột tạp cũng sống không quá hai ngày a.

Hơn nữa đây vẫn chỉ là no bụng bảy tám phần, Tần Hà cảm thấy, gắng gượng lên mà nói bản thân mình sợ là có thể ăn hết một con bò.

Nhưng mà lo thì lo, còn có chuyện cần phải xử lý, đi đến tiệm rèn một chuyến, lại mua hai trăm cái đinh.

Đến khi quay lại phòng thiêu thi, thợ hồ đang tu bổ lại lỗ thủng trên nóc phòng, Từ Trường Thọ đang giám công với tâm trạng không tồi, cười ha hả trò chuyện cùng với Tần Hà vài câu, đối với hắn ta mà nói, khó khăn đi qua, quả thật là sống sót sau tai nạn.

Sau khi thợ hồ tu bổ nóc nhà xong, Tần Hà ở phòng thiêu thi nghỉ ngơi một ngày, đến trời tối lại phát hiện vậy mà không hề đói bụng, xem ra Cật tiên công cũng không đến nỗi quá bẫy người, ăn no rồi có thể nhịn một thời gian.

“Đương!”

Canh giờ đã đến, một tiếng chiêng vang, từng phòng thiêu thi đóng cửa khóa lại, một ngày làm việc của đám thợ thiêu thi lại bắt đầu.

Đặt trước mặt Tần Hà, lại là một bộ nữ thi trên người mặc áo đỏ, không rõ lai lịch.