Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tần Hà không có ấn tượng đặc biệt gì về Mã Đồ Tử, bởi vì hắn đi đến lò hỏa táng này trước sau mới có nửa tháng.

Đúng lúc này, Từ Trường Thọ xách một thùng tro cốt từ trong phòng số hai đi đến, còn có thể nhìn thấy hơi nóng bốc lên từ thùng tro cốt.

“Quan gia, tro cốt này là?” Tần Hà thắc mắc.

Từ Trường Thọ dùng sống dao gõ gõ thùng tro cốt, “Thi thể mà Mã Đồ Tử đốt.”

“Mã Đồ Tử đó...”

“Có trời mới biết ông ta chết như thế nào, toàn thân đều rữa nát.” Từ Trường Thọ lắc đầu, Mã Đồ Tử tính ra là thợ thiêu thi có khả năng nhất ở lò hỏa táng, đã xử lý qua mấy bộ thi thể tương đối đặc biệt, không xảy ra chuyện gì.

Bây giờ ông ta chết rồi, sau này tìm được một thợ thiêu thi đắc lực là cả một vấn đề.

Lò hỏa táng cũng phải có công trạng, đốt xác mà có chuyện gì xảy ra, chết bao nhiêu thợ thiêu thi cũng không có vấn đề, nhưng nếu thi thể trốn chạy gây ra tai hoạ, sẽ phiền phức.

Cũng giống như chuyện bộ thi biến tập kích cháu trai Liễu đại nhân lần trước.

Nghĩ đến đây, Từ Trường Thọ không khỏi nhìn thêm Tần Hà vài lần.

Hình như tối hôm qua bộ nữ thi áo đỏ hơi có chút tà môn kia, chính là phân công cho tên ngốc này.

Ôi, còn sống.

Chuyện tốt.

Từ Trường Thọ càng cảm thấy Tần Hà thuận mắt, hỏi: “Ăn sáng chưa?”

“Tiểu nhân nhận tiền đồng xong sẽ đi mua màn thầu.” Tần Hà thành thật trả lời.

“Tiền đồng giữ lại đi, bữa này đi ăn cùng ta.”

“Không, không dám để quan gia tốn kém.” Tần Hà hơi sủng sốt, vội vàng khoát tay.

“Nói nhảm cái gì, nhanh lên.” Từ Trường Thọ trừng Tần Hà, xách theo thùng tro cốt rời đi.

Tần Hà như hòa thượng sờ mãi chẳng thấy tóc, không hiểu được tại sao Từ Trường Thọ lại mời hắn ăn cơm, chuyện này quá là ngoài ý muốn.

Bình thường đừng nói là đãi khách ăn cơm, mắt còn chẳng thèm liếc một cái a.

Thật ra việc này, cũng không thể trách Tần Hà có thắc mắc, về nguyên nhân thì phải nói đến hai phương diện, một là tính cách của Từ Trường Thọ, hai chính là do những chuyện xảy ra gần đây.

Đầu tiên nói về tính cách, có thể là do tổ tiên đã từng giàu có, Từ Trường Thọ kết bạn, là cái kiểu khác người.

Người khác kết bạn đều là kết bạn với những người có ích với mình, bạn bè có thể mang đến lợi ích, tốt nhất là kiểu có tiền có thế, nhưng mà Từ Trường Thọ lại không phải như vậy.

Hắn ta kết bạn chưa bao giờ xem những thứ ấy, xem gì, xem tâm trạng.

Hôm nay tâm trạng tốt, thấy ở bên bờ Vận Hà người ta đánh cá rất thú vị, ài, nhảy lên thuyền cùng người ta học đánh cá, một lần hai lần rồi quen, người bạn này đã kết giao.

Ngày mai nhìn một người diễn võ trên đường, gánh xiếc vỗ vỗ vỗ cực kỳ thú vị, ài, gặp phải mời người ta ăn cơm, kết giao.

Ngày mốt nghe nói quả phụ tiệm đậu hũ Tây Thi đầu phố bị cảm lạnh, đêm hôm khuya khoắt chạy đến cửa giúp người ta mài đậu hũ, bị đậu hũ Tây Thi cầm đòn gánh đánh ra, không có kết giao được.

Một bậc thầy như vậy.

Thích kết bạn, cũng kết bạn với nhiều người, kết bạn hoàn toàn dựa theo tâm trạng.

Ngươi nói tính cách này tốt hay không, tốt, vì sao, sống vui vẻ a.

Nhưng cũng không tốt, vì sao, kết bạn nhiều như vậy phải mất tiền a, làm ăn mấy năm toàn bộ đều dùng để ăn uống tiệc tùng, tiền đi đâu hết, đi kết bạn rồi.

Từ Trường Thọ cảm thấy cái tên Tần Hà này hợp nhãn duyên.

Không nói đến chuyện vài ngày trước hoả táng cháu trai thị lang cứu mình một lần kia, liền nói đến khuôn mặt này của Tần Hà, rất tốt.

Mặc dù người bị khói lửa ám đến đen thui, không khác gì một tên ăn mày, nhưng rất có tinh thần, sống lưng thẳng tắp, hai mắt có thần, hoàn toàn khác biệt với những thợ thiêu thi trông tựa như những cái xác biết đi kia.

Từ Trường Thọ liền ưa thích người không giống ai, người không giống ai mới thú vị.

Thứ hai, phải nhắc đến chuyện xảy ra gần đây.

Thì ra Từ Trường Thọ chịu được qua đêm đều là nhờ tìm ba quan sai trực đêm khác cùng nhau ăn cơm uống rượu, nhưng kể từ khi biết ba tên kia là cùng một bọn, không biết chừng sau này, ngày nào đó sẽ đem mình ra gánh tội thay, hắn ta không lấy đao đâm người đã là không tệ rồi, nào có tâm trạng cùng bọn họ tụ tập lại cùng nhau ăn uống nữa.

Nhưng mà hắn ta lại cứ một mực có một cái sở thích là, lúc ăn cơm phải có người cùng nói chuyện trời đất, bằng không cổ họng không thuận, nuốt không trôi.

Hôm nay xung quanh chẳng có ai, nhìn thấy Tần Hà rất vừa mắt, đúng rồi, là hắn.

Sau đó cứ như vậy, hai người rời khỏi lò hỏa táng đi đến phố xá sầm uất nhất Vận Hà.

“Quan gia, chúng ta ăn cái gì a?”

Hai tay Tần Hà nắm lại trong ống tay áo, nhắm mắt theo đuôi đi theo sau Từ Trường Thọ.

Bây giờ mặc dù hắn cũng không thiếu bản lĩnh, nói chưa chắc Từ Trường Thọ đã lợi hại bằng hắn, nhưng Tần Hà vẫn hơi không yên tâm về Từ Trường Thọ.

Không có biện pháp, mặc dù quan sai lò hỏa táng là Tư lại hạng bét, nhưng trong tay lại nắm chặt mạng nhỏ của thợ thiêu thi, nhìn ai không thuận mắt thì phân cho thi thể khó xử lý nhất, không quá mười ngày, chết chắc.

Lòng vẫn chưa kịp xoay chuyển.

Từ Trường Thọ quay đầu lại, cười hắc hắc, nói: “Tàu hũ cùng nước đậu xanh đầu phố có hương vị không tồi, phong cảnh cũng không tệ, ta mời ngươi ăn thứ đó đi.”

Tần Hà không biết hắn ta đang cười cái gì, nhưng nghĩ bụng tàu hũ cùng nước đậu xanh căn bản không phải đồ lấp đầy bụng, ăn mấy thứ đó vẫn phải tự mình bỏ tiền ra mua màn thầu, liền nói: “Quan gia, hay là tiểu nhân ăn màn thầu bột tạp thôi, ta bình thường hay ăn thứ đó.”

Từ Trường Thọ nghe vậy không vui, ôi, cái thằng ngốc này đang coi thường mình hay sao.

Một nửa vỏ cây một nửa bột mốc làm màn thầu, đấy là thức ăn cho người à, là thức ăn cho heo.

Cáu kỉnh lên, đậu hũ không ăn, phong cảnh cũng không ngắm, hôm nay phải cho thằng ngốc này mở mang tầm mắt.

Tử lâu Đường Quỹ, đi!

Thế là hai người lại đến tửu lâu Đường Ký.

Tửu lâu Đường Ký, chính là nơi mà hôm qua Tần Hà ăn.

Chưởng quỹ Đường Thiên Khôi cùng với tiểu nhị của tiệm còn đang nhào bột mì, từ thật xa đã thấy Tần Hà đang đi đến, nha, vị gia hôm qua ăn một bữa hơn sáu mươi bát mì lại ghé đến.

Lại nhìn thêm, bên cạnh vị này còn có một vị, là Từ gia ở lò hỏa táng.

Từ gia là khách quen của tửu lâu Đường Ký, thường xuyên mời bạn bè đến đây ăn cơm.

Đường Thiên Khôi khách sáo mời Tần Từ hai người mời vào trong tiệm, chia nhau ra ngồi xuống.

“Hai vị gia, gọi cái gì.”

“Quy củ cũ, trước mang lên một bầu rượu.”

“Vâng, vậy còn vị gia này.”

“Tôi... Vẫn là mì a.” Tần Hà hơi do dự, không dám gọi thứ khác.

“Mì?”

Từ Trường Thọ nghe vậy da mặt co giật, đến tửu lâu ăn mì?

Để chưởng quỹ coi thường một hồi đi.

Nhưng hắn ta cũng không muốn tốn thêm nước miếng, thằng ngốc xuất thân từ lưu dân, đoán chừng là cũng không biết gọi món khác, liền nói với Đường Thiên Khôi “Mì thì mì a, số lượng đầy đủ, cho hắn ăn no đi.”

“Từ gia yên tâm, hôm qua ta vừa nhập vào hai gánh mì, cam đoan vị này có thể ăn no bụng.” Đường Thiên Khôi nghe vậy, giống như là nhận được thánh chỉ, vui vẻ ra mặt rời đi.

Khiến cho Từ Trường Thọ sửng sốt cả buổi không rõ lý do gì làm cho ông ta vui vẻ như vậy.

Chỉ chốc lát sau, mì được bưng lên.

Đường Thiên Khôi và tiểu nhị tiệm cùng nhau khiêng lên.

Đồ đựng mì, khá lắm, không biết còn tưởng rằng bê chính là nước rửa chân đấy.

Tràn đầy một cái chậu lớn chứa đầy mì và thịt băm.

Từ Trường Thọ giật mình trợn mắt há hốc mồm, chưa kịp lên tiếng, đã nghe Đường Thiên Khôi vừa lau qua mồ hôi trên trán, vừa nói với Tần Hà: “Gia, tô mì này ngài tạm lót bụng trước, ta đã khiến bếp sau làm tiếp.”

Từ Trường Thọ: “.....”

“Quan gia, vậy tiểu nhân không khách sáo.”

Cật tiên công của Tần Hà bị đồ ăn kích thích, bụng đói ục ục kêu vang, cáo lỗi một tiếng, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

“Xì xụp xì xụp...”

Giống như là vòi rồng hút nước vậy, một chậu mì lớn hai ba đũa xuống đã bị Tần Hà nuốt hết vào trong bụng, còn không thấy hắn nhai.

Từ Trường Thọ ngây ra như phỗng, từ nhỏ đến lớn hắn ta chưa từng nhìn thấy có ai ăn như vậy.

Càng đáng sợ hơn ở phía sau.

Một chậu mì lớn vừa ăn xong, Đường Thiên Khôi cùng với tiểu nhị lại mang thêm một chậu mì nữa lên.

Bận đến quên cả trời đất.

Chậu thứ hai ăn hết

Từ Trường Thọ: “.....”

Chậu thứ ba ăn hết

Từ Trường Thọ: “.....”

Chậu thứ tư ăn hết

Từ Trường Thọ: “.....”

.....

Chậu thứ chín.

Chậu thứ mười.

Cuối cùng Tần Hà ợ một cái, gãi đầu ngượng ngùng nhìn về phía Từ Trường Thọ: “Quan gia tha tội, lượng cơm ăn của tiểu nhân hơi nhiều, hắc hắc hắc.”