Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ!

Chương 11. Trở Thành Người Đóng Thế Cho Đoàn Phim

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Em…. Em đồng ý làm diễn viên đóng thế cho đoàn phim chúng tôi sao?”

Thật ra Hạ Tiểu Bạch còn khẩn trương hơn cả anh ta, đây còn là lần đầu tiên anh mặc đồ nữ nói chuyện với người ta.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, anh đang chuẩn bị tiến vào đình nghỉ mát thì phát hiện đoàn phim của người ta đã chặn cả con đường.

May là bọn họ đang tìm một diễn viên đóng thế để quay một cảnh đơn giản dưới mái đình.

Chẳng phải đây chính là buồn ngủ gặp chiếu manh hay sao, quá thích hợp với nhiệm vụ của mình, anh còn nghi ngờ đây chính là sự sắp xếp của hệ thống.

Môi anh đào của thiếu nữ khẽ nhếch lên, ngón tay mảnh khảnh vén mấy sợi tóc bị gió thổi ra sau tai, lạnh lùng cau mày, hỏi một cách tao nhã: “Không được sao?”

Lúc này biên kịch mới kịp phản ứng lại, anh ta nhìn gương mặt của cô gái xinh đẹp trước mặt, cảm thấy nếu không gặp quỷ thì đây chính là tiên nữ.

Nhưng nếu nữ quỷ mà đẹp được như thế này thì có chết dưới váy cô ấy cũng không tiếc.

"Đương nhiên có thể, nhưng đóng thế thì không được lên hình.”

Anh ta nói một cách tiếc nuối. Anh dám thề với trời, với nhan sắc tuyệt vời và dáng người của cô gái trước mặt này, diễn một một phim chỉ cần dựa vào giá trị nhan sắc cũng có thể trở thành thần tượng mỹ nữ.

Huống chi giọng nói của cô ấy còn vô cùng êm tai, nếu ca hát còn tuyệt vời biết dường nào.

An Tư Tư gì đó mà đứng trước mặt cô chỉ là cái rắm, kỹ năng diễn xuất không ra gì, giọng nói cũng bình thường, chỉ biết dựa vào filter và trang điểm mà thôi, thua xa mỹ nhân váy xanh trước mặt này không biết bao nhiêu lần.

Biên kịch đưa người đến đình nghỉ mát, rồi đưa cô một cây tiêu trúc đã được chuẩn bị sẵn.

"Đợi lát nữa em chỉ cần giả vờ thổi một chút là được, khi ống kính chuyển sang chính diện thì em đổi thành ngâm nga.”

"Biểu hiện tự nhiên một chút, hậu kỳ chúng tôi sẽ chỉnh sửa thành gương mặt của nữ chính.”

Hạ Tiểu Bạch nhếch miệng mỉm cười, mái tóc đen bồng bềnh cũng lay động, đẹp đến mức không tưởng, tưởng như không thể với tới nhưng cũng giống như có thể nhìn thấy ở bất kỳ nơi đâu.

Anh cũng muốn nhưng hệ thống nhất định bắt phải diễn thật.

Biên tập trầm luân trong nụ cười của đối phương một hồi lâu, tuyệt đối đây chính là một cô gái được chúa yêu thương.

Anh ta quay lại chỗ của đạo diễn, hưng phấn nói: “Đạo diễn, Hoàng Giáo Chủ, tôi đã sắp xếp diễn viên đóng thế xong rồi.”

Hoàng Giáo Chủ cầm kịch bản lên xem một lần, phân đoạn này cũng không có phần diễn của anh ta, chỉ cần đợi đến khi An Tư Tư xuất thì mới cần anh ta ra sân.

Đạo diễn cũng chỉ đen mặt gật đầu: “Chuẩn bị máy quay.”

Biên kịch không chuyên nghiệp, không nhịn được hỏi: “Chắc là người đóng thế không có cơ hội lộ mặt đúng không!”

Đạo diễn và Hoàng Giáo Chủ im lặng nhìn biên kịch.

"CMN, lần đầu tiên cậu đi làm à! Dù có quay trúng mặt thì hậu kỳ cũng sẽ bị cắt đi.”

Biên kịch chỉ có thể thở dài...

Sinh viên vây xem xung quanh càng ngày càng nhiều, tiếc là hôm nay không được nhìn thấy nữ thần An Tư Tư nên bọn họ có chút thất vọng.

"Tôi nghe nói chỉ là diễn viên đóng thế, chẳng có gì thú vị.”

“Không thể nào, chỉ là đóng thế thôi á? Vậy tôi lượn đây. "

Mấy người đạo diễn ngồi lên chiếc thuyền được thuê, sẵn tiện tiến hành quay chụp trên mặt hồ.

Đạo diễn đưa ống kính nhắm thẳng đến bóng lưng màu xanh ở chỗ đình nghỉ mát, ngay lập tức ông ta cũng cảm thấy dáng người của nữ sinh này rất tuyệt, vòng eo thon mảnh khảnh, cái mông tròn vểnh lên.

Gió đêm thổi đến làm lộ ra một đoạn bắp chân thẳng tắp trắng như tuyết, da thịt càng tỏa sáng dưới ánh trăng, hơn nữa còn có thể ngửi được hương thơm nhàn nhẹ say lòng người.

Không chỉ đạo diễn, mà Hoàng Giáo Chủ và mấy sinh viên xung quanh của cũng ngửi được mùi hương khiến người ta say đắm từ mái tóc đen tung bay của cô gái váy xanh.

Thơm quá thơm quá, không biết là mùi hương gì mà làm người ta cảm thấy như cả người đang chìm vào biển hoa.

Trong nhất thời đạo diễn cũng quên mất phải hô bắt đầu, cũng may là biên kịch kịp thời phản ứng hô lên một câu.

“Action, cảnh đầu tiên, bắt đầu.”

Chiếc váy xanh tung bay, mái tóc dài như thác nước, băng cơ ngọc cốt, trong suốt không tì vết.

Với một chút hờ hững, tựa như tiên nữ thanh tú không vương khói trần, bàn tay như ngọc cầm lấy cây tiêu màu xanh, hít sâu một hơi, môi đỏ hơi hé.

Những giai điệu du dương vang lên tứ phía, tiếng tiêu uyển chuyển làm lay động ánh hoàng hôn, hoa sen trên mặt hồ nhao nhao nở rộ, tô điểm cho ao sen dưới anh trăng trở thành mộng cảnh.

Biên kịch ngây ngẩn cả người, anh ta đã dặn dò chỉ cần bắt chước động tác một cách tượng trưng là được, ai ngờ cô lại thật sự có thể thổi lên một giai điệu tuyệt vời như thế.

Dù anh ta không hiểu nhiều về mấy thể loại nhạc cổ truyền này, nhưng lại cảm thấy rất thoải mái khi nghe được giai điệu này, giống như được ngâm mình vào dòng suối mát giữa rừng vào một ngày hè oi bức.

------

Dịch: MBMH Translate