Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch)

Chương 1. Trương Vinh Phương

Chương sau

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Sáng sớm, tháng 7, năm 1182.

Nước mưa không ngừng nhỏ xuống dọc theo mái hiên.

Giọt nước rơi xuống đất, vỡ tan rồi bắn tung toé. Có phần phiêu tán trong không khí, có phần lại bắn vào bên ngoài góc tường màu nâu.

Lúc này, bên bức tường dưới mái hiên có hai người đang đứng.

Một là nam nhân có dáng người gầy gò, tuổi chỉ chừng mười mấy, sắc mặt đỏ bừng bừng. Người này mặc một bộ đạo bào xanh đã cũ, giặt nhiều đến mức vải phai màu, trở nên bợt bạt.

Mái tóc đen dày của hắn được buộc thành búi, dùng nguyệt nha quan bằng gỗ cài lên. Phần mép mộc quan còn có thể thấy rõ những góc cạnh thô ráp chưa được mài dũa kỹ.

** Nguyệt nha quan: đồ búi tóc hình bán nguyệt của nam giới thời xưa.

Đứng đối diện với hắn là một nữ tử có đeo mạng che mặt. Đôi mắt nàng long lanh, làn da trắng nõn vô cùng xinh đẹp.

Dáng người nàng yểu điệu thướt tha, mặc chiếc váy trắng thuần chỉ dài đến giữa đùi để lộ da thịt nõn nà. Chân đi đôi ủng da cao đến đầu gối màu nâu, hông đeo dây lưng bằng da thuộc có khảm ngọc thạch xanh biếc.

“Vinh Phương, qua đợt này có lẽ ta sẽ đi Đại Đô. Có lẽ… về sau không thể thường xuyên đến thăm đệ được nữa.” Giọng nói của nữ tử dịu dàng trong vắt, sạch sẽ giống như nước suối ở khe núi Phật Sơn.

“Tỷ đã đồng ý với ta là sẽ không đi theo Độ Mã Lan rồi cơ mà?” Nam tử cắn chặt khớp hàm, âm thanh gần như là rít qua kẽ răng.

“Đúng là ta đã đồng ý với đệ.” Nữ tử gật đầu.

“Cho nên bây giờ ta đâu có đi cùng Độ Mã Lan.”

Nàng khe khẽ thở dài, quay đầu nhìn khu rừng đang chìm trong màn mưa ngoài mái hiên.

Trong rừng sắc xanh thẫm xen lẫn nâu vàng, gió lay động nhánh cây khiến chúng không ngừng đong đưa.

Tiếng lá cây xào xạc hoà cùng tiếng mưa lộp độp tạo thành một âm thanh hỗn tạp, không phân biệt rõ cái nào với cái nào.

“Người sống trên đời, không muốn bị kẻ khác bắt nạt thì phải nghĩ cách trèo lên cao. Đến bây giờ mà đệ còn chưa hiểu rõ đạo lý này ư?” Nữ tử khẽ nói.

“Ta cũng đâu muốn như vậy, thế nhưng ngoại trừ vẻ ngoài có chút tư sắc này thì có gì đáng giá để mang ra đánh cược nữa đâu? Ít nhất ta còn may mắn hơn nữ tử bình thường khác rất nhiều, còn có chút hy vọng có thể trở mình!”

Nàng lấy từ cái túi đeo bên hông ra một túi tiền nho nhỏ, sau đó lại lấy từ trong túi tiền ra một vật được gói kỹ bằng giấy dầu màu vàng nhạt, đưa cho nam tử.

“Đa nương ta mất sớm, trên đời này chỉ còn hai tỷ đệ chúng ta sống nương tựa vào nhau. Vinh Phương, đây là đồ ta tích lũy mấy năm nay. Đệ cầm…”

** Đa nương: các gọi cha mẹ ở gia đình bình thường thời xưa.

Nữ tử đưa gói giấy dầu tới.

Mấy năm nay, từ khi nghĩ thông suốt, nữ tử đã dùng cái giá hợp lý để bán tất cả những gì mình có cho người kia, còn tranh thủ đổi được an toàn, cơm áo không lo cho mình cùng đệ đệ.

Với lại, trong gói giấy dầu này còn có thứ mà đệ đệ đã muốn từ rất lâu rồi.

Nghĩ tới đây, nữ tử không tự chủ được mà dùng cánh tay còn lại đè chặt lên da thịt phía sau bắp đùi mình.

Cách một làn váy vẫn có thể cảm nhận được đau đớn.

Vì vật này mà nàng đã từ bỏ tôn nghiêm, cam tâm là đồ chơi cho kẻ khác.

Chẳng qua, làm vậy cũng rất đáng.

Sau khi nàng rời đi, số tiền này cộng thêm thứ kia chắc cũng đủ chi phí ăn mặc nhiều năm của đệ đệ…

“Mau cầm đi. Đệ yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách để chúng ta vượt qua…”

“Bốp!”

Nam tử hung hăng đập mạnh lên bao giấy dầu.

Bao giấy dầu bị một lực khá lớn đánh bay vào trong màn mưa rồi rơi xuống mặt đất ướt sũng, lăn thêm vài vòng. Bên trong bung ra một chồng lớn tiền giấy, tiền đồng có kích cỡ không đều nhau.

“Ai cần những đồng tiền bẩn thỉu của tỷ chứ!” Nam tử bỗng ngẩng đầu gào lên.

“Tỷ cho rằng tỷ không nói thì người khác không biết à? Tỷ cho rằng có tiền thì có thể sống một cuộc đời tốt hơn ư? Tỷ cho rằng chuyện mình làm suốt ngày kia không có ai biết à? Tỷ có biết sau lưng mình, thiên hạ xì xào những gì không hả?

“Tỷ chẳng biết gì hết! Bị người ta chơi, vui vẻ thoải mái lắm đúng không? Tỷ không biết xấu hổ nhưng ta biết!

Lúc trước đa nương đã dạy dỗ chúng ta như thế nào hả?? Tỷ đã quên hết rồi đúng không?

Từ nay về sau, Trương Vinh Phương ta sẽ không nhận người tỷ tỷ như ngươi nữa! Bây giờ ngươi mau cầm những đồng tiền bẩn thỉu của mình lên rồi chút ngay cho ta!”

Chát!

Trương Vinh Phương hung hăng tát nữ tử một cái rồi xoay người bỏ đi. Chỉ thoáng cái hắn đã đội mưa, biến mất trong rừng sâu.

Nữ tử sững người, má phải bị đánh đến đỏ bừng, từ từ sưng lên nhưng nàng không nghĩ ngợi nhiều mà vội vàng chạy đến chỗ bao giấy dầu bị đánh bay. Sau đó ngồi xổm xuống, nhặt từng tờ tiền trên mặt đất lên.

Chương sau