Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đợi Trương Vinh Phương dập đầu xong, Tiêu Dung mới tỉ mỉ quan sát đối phương.

“Sau này ngươi cứ đi theo tiểu Anh đi. Tính tình nàng không tốt lắm, ngươi phải để tâm nhắc nhở nàng nhiều hơn.”

“Vâng, thưa sư phụ.” Trương Vinh Phương vội vàng đáp lại. Thân là đệ tử, được giao cho nhiệm vụ gì… không phải thứ hắn có thể lựa chọn được.

Từ những lời này xem ra, rõ ràng là Tiêu Dung vì con gái nên mới nhận hắn.

“Ngoài ra, đệ tử Thanh Hoà Cung chúng ta văn tu luyện là Quan Hư Công, luyện võ là Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển. Khí huyết ngươi không đủ, trước cứ luyện Quan Hư Công, coi như điều dưỡng cơ thể rồi nói sau.” Tiêu Dung căn dặn.

“Vâng, thưa sư phụ.” Trương Vinh Phương cúi đầu. Cuối cùng thì trên mặt hắn cũng lộ ra nét vui mừng.

Hắn vẫn luôn có một suy đoán. Cột kỹ năng trên thanh thuộc tính của mình rất có thể chính là thể hiện công pháp đạo gia.

“Xin hỏi sư phụ, nếu luyện tốt môn võ công này, có phải là sẽ trèo trường, bay lên mái nhà được chăng? Sức lực đủ hạ một con trâu?” Trương Vinh Phương không nhịn được, cung kính hỏi.

“Ha ha…” Tiêu Dung bật cười.

“Thân pháp luyện đến đỉnh điểm, đúng là có thể đi trên tường, bay lên mái nhà. Thế nhưng con người có cực hạn, võ công chỉ là để chúng ta có thể phát huy sức mạnh sáng tạo của bản thân một cách tốt hơn mà thôi.

Đương nhiên cũng có vài loại võ công có thể rèn luyện bản thân, nhưng cực hạn của con người cũng là ở đây. Dù có rèn luyện thế nào thì nhiều nhất cũng chỉ đến vậy mà thôi.”

Tiêu Dung nhìn tân đệ tử đang đứng trước mặt, nhất thời giống như cũng nhớ lại điều gì đó, ánh mắt loé lên vẻ hoảng hốt.

“Võ công có thể khiến ngươi dưới điều kiện thân thể tương đương, có thể đánh lại năm, thậm chí là mười người cùng một lúc, thế nhưng đấy chính là cực hạn rồi. Ngoài ra, ngươi phải nhớ kỹ, tay không sẽ không địch lại vũ khí, cầm vũ khí sẽ không đánh lại người toàn thân bọc giáp.

Đồng thời, nếu ngươi đối diện với quan binh tinh nhuệ, thì dù có là cao thủ thì một đánh năm đã là cực hạn rồi.”

Lão ta dừng lại một lát, rồi nói tiếp.

“Còn nữa, văn tu của Quan Hư Công là để tu thân dưỡng tính. Trừ khi ngươi có thể thông qua khảo hạch của đệ tử Võ tu, nếu không, tu luyện mỗi Quan Hư Công thì chỉ khiến thân thể cường tráng hơn, sống lâu hơn một chút chứ chẳng có tác dụng gì.”

Trương Vinh Phương lập tức giật mình.

“Rõ ràng là ngươi đã từng nghe qua chuyện điện chủ có thể từ Nội Đan thăng thành Nguyên Anh…

À, là Tài Thần Điện của Trương sư huynh. Trương sư huynh đạo pháp tinh xảo, đúng là đã ngưng tụ Nguyên Anh, thế nhưng hắn không phải Võ tu. Sau khi ngưng tụ Nguyên Anh thì cao hứng quá đà, không cẩn thận trượt chân ngã nhào, trán đụng vào thềm đá, sưng u một cục.”

Tiêu Dung thở dài: “Tam Thanh tại thượng, về sau phải mời sư phụ bên đan phòng đến khám. Cuối cùng mới không có gì đáng ngại.”

“…” lúc này, tâm trạng của Trương Vinh Phương đúng là không biết dùng từ gì hình dung mới đúng.

“Cái này có đáng gì đâu. Trong Thái Thanh Cung có không ít người ngưng tụ được nội đan. Tính ra chí ít cũng phải đến hơn 20 người, trong đó phần lớn đều là tu Văn đạo.

Võ tu làm gì có thời gian nhàn rỗi như vậy, hở ra một chút là đi tôi luyện gân cốt, rèn luyện khí lực. Cho nên nếu tư chất không quá tốt thì chớ lựa chọn Văn Võ song tu. Nhớ kỹ đấy.”

Tiêu Dung nghiêm túc căn dặn.

“Vậy… thưa sư phụ. Ngưng tụ nội đan thì có chỗ nào tốt?” Trương Vinh Phương vẫn không cam lòng, hỏi lại một lần nữa.

“Không bệnh không nạn, có thể sống hơn 90 tuổi.” Tiêu Dung mỉm cười nói.

“Đây là thuật Trường Sinh.” Nói xong, lão ta có chút thất vọng.

“Luận về đạo pháp Văn tu, Đạo Môn chúng ta từng có Tứ Quý đạo nhân, đã từng tu đến Nguyên Anh hậu kỳ, đến Luyện Thần.

Nghe đồn là đã mò mẫm đến cảnh giới sau Luyện Thần, là Phản Hư Cảnh. Đáng tiếc, ngay lúc đó lại bị huyện lệnh bắt bỏ tù để tra khảo về thuật Trường Sinh tốc hành. Sau không chịu nổi tra tấn nên chết đi.”

“…” Trương Vinh Phương cạn lời, không nói nổi câu nào.

“Không nói mấy chuyện này nữa. Tính tình Tiêu sư tỷ ngươi không tốt lắm, ta để ngươi đi theo nàng là muốn ngươi hiểu rõ.” Tiêu Dung tiếp tục nói:

“Nếu nàng gặp chuyện phiền phức, ngươi phải cố hết sức ngăn cản. Nếu không có cách nào cản được thì cũng phải kịp thời thông báo cho ta.”

Sắc mặt Trương Vinh Phương không hề thay đổi, khom người đáp: 

“Đệ tử đã rõ!”

“Trong nhà ngươi có mấy người?”
“Đệ tử chỉ có một mình, đại tỷ thì đã mất liên lạc từ lâu rồi.”

Ánh mắt Tiêu Dung loé lên chút dịu dàng.

“Thế thì sau ngày cứ yên tâm đi theo Tiêu sư tỷ ngươi đi, thành thật làm việc.”

“Vâng, thưa sư phụ.” Trương vinh phương lại một lần nữa cúi đầu.

“Bây giờ, Thông nhi.” Tiêu Dung đột nhiên nghiêng đầu.

“Có đệ tử.” bên ngoài cửa sổ lầu các lập tức truyền đến lời đáp khá thô to. Là giọng nữ.