Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Thu nhập từ việc viết từ khúc toàn dựa vào may mắn, hơn nửa năm mới trúng một lần, được có 100 đồng. Muốn dựa vào việc này mà sống thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Huống hồ từ khúc là do nguyên thân viết chứ Trương Vinh Phương hắn thì biết gì đâu.

Từ khúc ở Đại Linh không phải như mấy bài hát hiện đại, có không ít quy củ nghiêm ngặt, không phải cứ hát linh tinh tuỳ tiện là được.

Hắn chợt nhớ đến tỷ tỷ Trương Vinh Du của nguyên thân, nhớ đến những lời lúc trước nàng đã nói.

Ở Đại Linh, thân là người cấp bốn, nếu muốn sống có tôn nghiêm... Thật sự rất khó.

Vòng qua chủ điện Thanh Hoà Cung, Trương Vinh Phương đi vào trong khu nhà trệt của đệ tử ở phía sau, tìm đến gian phòng của mình.

Trương Vinh Phương cẩn thận để tờ 100 đồng chung với chỗ tiền mình đã tích góp được, sau đó mang hết theo trên người.

Trong phòng chỉ có một cái tủ treo quần áo, một cái giường, một cái ghế gỗ. Trên ghế gỗ còn đặt một ngọn đèn dầu

Trương Vinh Phương ngồi xuống, dựa vào đầu giường, trong lòng thấy hơi mù mờ.

Tuy đã đến đây được 10 ngày nhưng hắn vẫn cảm giác không thật.

Đời trước hắn chỉ là dân đi làm bình thường nhất trong các loại bình thường. Một tháng kiêm được mấy ngàn đồng, chưa kết hôn, mới có kế hoạch tích góp vay tiền mua nhà.

Kết quả buổi tối đi ngủ…vừa nhắm mắt lại, mở mắt ra đã thấy mình trong cơ thể đạo sĩ Trương Vinh Phương - tạp dịch Thành Hoà Cung này.

May mà tên hắn cũng là Trương Vinh Phương nên về phương diện tên họ, vẫn có thể chấp nhận được.

Nhưng từ một người làm công ăn lương bình thường đến đạo sĩ sống trong đạo quan, hai cái này đúng là chênh lệch hơi bị lớn.

Hắn đã phải nỗ lực quan sát học tập, cộng thêm dung hợp được một phần ký ức của nguyên thân, vất vả lắm mới có thể không gây ra sai lầm gì, sống yên ổn ở Thanh Hoà Cung.

Đạo sĩ không dễ làm như vậy đâu, đặc biệt là trong thời đại này. Thời đại của đạo sĩ nước Đại Linh.

Không nói đến những cái khác, chỉ là sáng tối lên lớp tụng kinh, và việc hành lễ khi gặp người khác đã có rất nhiều quy củ cố định cực chi tiết.

Ăn, mặc, ở, đi lại, đều có quy tắc riêng, khá là phiền phức.

Tuy tụng kinh có thể học, nhưng chưa quen thì cũng sẽ xảy ra chuyện. Tạp dịch mặc dù chỉ làm việc vặt, nhưng nhiều công cụ không biết dùng thì cũng phiền chết được.

Vất vả lắm mới thích ứng được với nhịp sống này, hôm nay lại lòi ra chuyện thanh trừ bộ phận tạp dịch xuống núi.

Trương Vinh Phương vô thức vuốt nhẹ khối gỗ vuông ở đầu giường. Chất gỗ thô ráp lạnh lẽo khiến tâm trạng của hắn hơi lắng đọng lại.

“Trong lịch sử cũng không có cái gọi là triều đại Đại Linh... Xem ra mình đã xuyên đến một thế giới khác.”

Trong trí nhớ của nguyên thân, Đại Linh cũng chỉ là một vương triều cổ đại bình thường không có tu tiên, không có pháp thuật, không có yêu ma quỷ quái. Hoàn cảnh khá giống với Trung Quốc cổ đại.

Điều duy nhất không giống chính là lãnh thổ Đại Linh, nó rộng đến mức khó có thể tưởng tượng được.

Trương Vinh Phương hoang mang mờ mịt. Hắn không biết ở trong thế giới này, bản thân có thể làm những gì, muốn làm những gì.

Mười mấy ngày trước hắn không rảnh nghĩ đến vấn đề này, bây giờ khó lắm mới rảnh rỗi được một tí, Trương Vinh Phương mới lôi nó ra mổ xẻ trong lòng.

'Nếu mình không thể quay về thế giới cũ, ở lại đây thì mình muốn làm gì? Có thể làm gì chứ?'

Trương Vinh Phương giơ tay lên, mười ngón tay nhẹ nhàng chuyển động

Ánh mắt vốn mờ mị tả mắt cũng dần dần ngưng tụ lại.

'Thôi khó quá, bỏ qua. Sau này thế nào thì cứ kệ đã, ít nhất bây giờ phải để bản thân sống tốt hơn mới được.

Giờ ngoài chuyện khó giữ được đạo tịch ra thì chất lượng cơm nước miễn phí đừng nói tích luỹ điểm thuộc tính, đến thỏa mãn điều kiện thân thể bình thường cũng chả được nữa là. Ngày nào cũng phải làm một đống việc, chỉ buổi tối mới có chút thời gian nghỉ ngơi.'

Biểu cảm trên mặt Trương Vinh Phương từ thẫn thờ trở nên dần kiên định.

'Trước tiên cứ định ra mục tiêu nhỏ là thoát khỏi thân phận đệ tử tạp dịch, ăn no mặc ấm rồi nói tiếp. Trạng thái sinh hoạt hiện tại không an toàn một tí nào.’

Nhưng có thuộc tính dị năng trong tay, Trương Vinh Phương tin là mình nhất định có thể xông pha một mảnh trời riêng.

Lấy lại tinh thần, Trương Vinh Phương đứng lên, kiểm tra tiền giấy trên người rồi chuẩn bị ra ngoài.

Hắn còn phải đi làm mấy việc vặt của ngày hôm nay.

Số tiền trước đó góp nhặt, cộng thêm 100 đồng mới đến tay, tổng cộng được 2 lượng bạc, tương đương với 2000 đồng. Đây là tài sản mà nguyên thân tích góp rất lâu mới được

Thân là đạo sĩ, cho dù là tạp dịch thì thỉnh thoảng cũng kiếm được chút tiền thưởng từ những quý khách hào phóng.

Về mặt này thì nguyên thân là rất tốt, bản tính cũng thành thật chất phác. Ánh mắt hắn chưa bao giờ láo liên nhìn loạn, nên cũng kiếm được kha khá.