Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Số tiền kia, Trương Vinh Phương vốn định chờ thời gian nghỉ ngơi sẽ xuống núi chọn mua vài thứ tốt để bồi bổ thân thể, đổi thành điểm thuộc tính lại tính.

Nhưng mới vừa nghe hai người kia nói chuyện xong, bên bây giờ hắn dự định lấy ra làm lễ tặng cho vị đạo trưởng quản lý đạo tịch.

Thế đạo này phân chia giai cấp cực kỳ nghiêm khắc, cấp 4 như người Man bị hạn chế rất lớn, chỉ có thể làm mấy việc cu li bán sức.

Trương Vinh Phương hiểu rất rõ, nếu muốn bản thân sống thoải mái hơn một tí thì chỉ có thể bắt đầu từ chỗ đạo tịch mà thôi.

Tiền thì ngày sau còn có cơ hội kiếm, nhưng chuyện đạo tịch mà bỏ qua cơ hội này thì tương lai sẽ vô cùng khó khăn.

Rời khỏi khu nhà trệt của đệ tử, Trương Vinh Phương đi thẳng đến phòng tẩy rửa, cũng chính là  chỗ để giặt quần áo.

Tháng này đến lượt hắn thay phiên.

Chẳng qua, trước khi đến phòng tẩy rửa, Trương Vinh Phương rẽ ngang, đi tới phòng quản lý đạo tịch một chuyến.

Đạo trưởng quản lý tên Trương Xuân Sinh không có ở trong phòng. Sau khi hỏi thăm được lịch trình của người này, biết buổi tối đối phương sẽ đến, Trương Vinh Phương cũng an tâm hơn.

Trương Xuân Sinh có biệt danh là quỷ đòi tiền, chỉ cần xác định tin tức là thật, sau này có thể tặng quà để được một suất ở lại.

Chỉ tiếc chút tiền hắn mới tích góp chút lại sắp hết sạch rồi…

Trương Vinh Phương vừa ra phòng quản lý đạo tịch, còn chưa đi được bao xa.

Sau lưng Trương Vinh Phương, hai cái đạo sĩ quét rác chợt đảo qua ngực áo căng phồng của hắn, sau đó ngừng hết việc đang làm lại.

Ánh mắt bọn họ đột nhiên thay đổi hẳn, mặt không đổi sắc, cầm theo hai cái chổi đuổi theo Trương Vinh Phương.

Thân hình hai đạo sĩ này rất cao lớn, bắp thịt rắn chắc. Ở đây quét rác là giả, chuyên môn cắm chốt xem đệ tử nào sẽ đến tặng lễ mới là thật.

Những tin tức truyền ra từ Thanh Hòa Cung bọn họ đã nghe cả rồi.

Ngoài cung chủ ra, quyết định cao nhất là của giám viện, không ai có thể thay đổi được.

Một khi tin tức truyền ra, ai tìm cách móc nối quan hệ thì đi móc nối, ai chuẩn bị tiền bạc thì nhanh chóng chuẩn bị. Còn bọn họ thì tất nhiên là không gom đủ tiền, nên chỉ có thể tìm lối tắt khác.

Trong cung, đệ tử nào có bối cảnh, đệ tử không có, bọn họ đều nắm chắc cả rồi.

Lúc này, hai người vừa nhìn thấy Trương Vinh Phương thì đã biết hắn không phải là đệ tử có bối cảnh mà bọn họ không dám đắc tôi nên trong lòng đã có chủ định rồi.

Hai người theo sát Trương Vinh Phương, khoảng cách càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Ba người nhanh chóng đi đến con đường tắt nối giữa hai toà đại điện.

Vừa đến nơi, một người trong đó thoáng cái đã đánh lén từ phía sau Trương Vinh Phương.

Uỵch.

Trương Vinh Phương bị đụng trúng, lảo đảo lao về phía trước.

Chỉ chớp mắt hắn đã cân bằng lại cơ thể, xoay người xoay người nhìn về phía sau. Đúng lúc thấy hai cái đạo nhân đang phi đến, một trước một sau bao vây mình.

"Giỏi lắm, lấy trộm tiền của ta mà còn dám ló mặt ra đây hả" đạo nhân ngăm đen hơn chỉ vào Trương Vinh Phương, quát ầm lên.

"... ." Trương Vinh Phương thấy tầm mắt đối phương liếc nhìn vạt áo trước ngực mình thì biết ngay mục đích của đối phương.

Hai người trước mắt, người nào người nấy đều cao lớn vạm vỡ hơn hắn, nếu đánh chính diện, rõ ràng Trương Vinh Phương không phải là đối thủ của bọn họ.

Chỗ này chật hẹp ít người, hắn cũng chẳng có bằng hữu đầy nghĩa khí đến giúp đỡ. Muốn bảo vệ được chút tiền còm của mình có lẽ là hơi khó.

Vì thế...

Sau một lát im lặng, Trương Vinh Phương đột nhiên giơ lên tay phải lên, chộp về phía trâm cài tóc của mình.

"Các ngươi đang làm gì thế?" chợt có giọng nữ nhân trẻ tuổi lanh lảnh từ phía sau truyền đến.

Trương Vinh Phương thả chậm động tác rồi ngừng lại.

Hai tên đạo sĩ đang muốn nhào tới, cũng lập tức cứng đờ.

Ba người quay lại, nhìn về hướng phát ra giọng nói. Phía đầu hẻm hai thiếu nữ trẻ, một cao một thấp hai cái đang bước nhanh đi tới.

Trong đó có một nữ tử bện tóc thành búi trên đỉnh đầu, dùng một sợi dây đỏ thắt lại. Nữ hài thanh tú này chính là người vừa lên tiếng.

"Tiêu sư tỷ!" Trương Vinh Phương nhận ra đối phương, là con gái độc nhất của sư phụ phụ trách truyền công cho đệ tử tạp dịch  - Tiêu Thanh Anh.

"Hai người các ngươi!" Tiêu Thanh Anh không để ý đến Trương Vinh Phương, ánh mắt tập trung hai đạo sĩ cao lớn kia.

Lời nàng còn chưa dứt,  hai người kia thấy tình thế không ổn liền xoay người bỏ chạy.

Hai bóng người chỉ dùng mấy bước chân đã lao ra ngõ nhỏ, đảo mắt liền mất hút không còn tăm hơi.

Tiêu Thanh Anh còn muốn đuổi theo dạy dỗ cho hai người kia, thế nhưng đảo mắt đã không thấy bóng người đâu. Nàng tức giận đến mức dậm chân bịch bịch.

"Đi thôi, Toàn Thanh!" Nàng gọi nữ hài đi cùng, sau đó hai người lướt ngang qua Trương Vinh Phương, không thèm liếc mắt đến một cái, giống như đối phương không hề tồn tại.