Tiên Phủ Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 289. Sức mạnh của bí thuật(2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Trong miệng lão giả râu trắng khó khăn nhả ra mấy chữ.

Khóe miệng lão chảy ra một ít máu, yết hầu rung động mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm máu chảy ngược, lồng ngực lão phập phồng nhanh chóng, rõ ràng là lão đã bị pháp thuật phản hệ bị thương không nhẹ.

Nhưng mà lão rốt cuộc cũng là một tu sĩ Trúc Cơ nổi danh, thần thức đã vượt qua Lưu Ngọc một cấp, Kinh Thần Thích chỉ có thể khiến cho lão thất thần trong một khoảnh khắc, vết thương tạo thành không lớn bao nhiêu, không nghiêm trọng bằng sự phản phệ của pháp thuật.

Lúc này lão bị Kinh Thần Thích và pháp thuật phản phệ ảnh hưởng, cho nên cục diện bây là Lưu Ngọc chiếm thế thượng phong.

Tử Mẫu Truy Hồn đao và Duệ Kim kiếm đánh chém càn quét không gì có thể ngăn cản được, liên tiếp đánh lui Hắc Sắc Thiết Tác và pháp khí Thổ Luân, thỉnh thoảng hai vũ khí này mới có thể đánh trả lại được một chút.

Linh khí Ly Huyền kiếm biến hóa khôn lường có một không hai, Hỏa Diễm thiêu đốt giống như đã hóa thành một con yêu thú hung hăng mạnh mẽ.

Mỗi một lần đều có thể lưu lại dấu vết mờ mờ trên pháp khí Sơn Thủy Họa, khiến cho Linh khí của nó càng ngày càng ảm đạm.

Vừa rồi trong một khoảnh khắc lão giả râu trắng thất thần đã để lại một dấu vết rất sâu, bây giờ pháp khí Sơn Thủy Họa chồng chất vết thương đã lung lay sắp đổ.

Mà đòn tấn công của Diệu Kim cung lại có tác dụng không lớn, lúc sắp rơi vào pháp khí Sơn Thủy Họa thì bị lão giả râu trắng xuất ra một xấp phù đơn giản hóa giải.

Một chiêu Kinh Thần Thích thu được hiệu quả cực kỳ tốt, có thể thấy không bao lâu nữa là có thể giết chết được đối phương.

Nhưng Lưu Ngọc lại không hề vui mừng sớm, hắn e sợ đêm dài lắm mộng, thầm nghĩ phải nhanh chóng chấm dứt cuộc chiến.

“Nhân lúc lão bị thương phải giết chết lão.”

Suy nghĩ của Lưu Ngọc vừa động lại có hai cây kim được ngưng tụ thành, đâm về phía lão giả râu trắng, đồng thời pháp lực bên trong đan điền, bên trong kinh mạch dao dộng, dốc toàn bộ sức mạnh pháp khí và Linh khí không hề che giấu, duy trì trạng thái mạnh nhất.

Gian nan ngăn cản các đòn tấn công, trong ánh mắt tàn khốc của lão giả râu trắng lóe lên sự minh bạch, lão hiểu đã đến thời khắc sinh tử, rốt cuộc lão cũng bị kích thích, hạ quyết tâm lấy ra một tấm phù có vẽ hình một chiếc chuông nhỏ màu tím.

Nhưng mà chưa kịp sử dụng, trong lòng lão đã sinh ra một cảm giác sợ hãi, đây là trực giác của một tu sĩ Trúc Cơ đang mãnh liệt cảnh báo.

“Không tốt, lại là đòn tấn công quỷ dị bằng thần thức lúc nãy!”

Trong lòng lão giả râu trắng hiện lên suy nghĩ này, nhưng mà lão đã sơ ý không kịp phản ứng lại nữa.

Đây chính là điểm lợi của đòn tấn công bằng thần thức, nếu như không có pháp khí chuyên phòng ngự những loại pháp khí tấn công này thì cũng chỉ có thể dựa vào Nguyên Thần của bản thân cứng rắn ngăn cản, nếu như Nguyên Thần quá yếu thì chỉ một chiêu của nó cũng có thể tiêu diệt Nguyên Thần.

Nhân lúc lão thất thần, Lưu Ngọc khống chế Ly Huyền kiếm biến thành Hỏa Liệt Điểu từ trời cao xé xuống, chém Sơn Thủy Họa thành hai nửa.

Sau đó không hề ngừng lại, Liệt Hỏa hừng hực thiêu đốt quét ngang hướng thẳng đến kẻ địch.

Lúc này hai đòn Kinh Thần Thích tấn công, thời gian lão giả râu trắng thất thần dài hơn, thẳng đến khi Ly Huyền kiếm chém nát Sơn Thủy Họa thì lão mới phục hồi lại tinh thần.

“Thình thịch.”

Khi Linh khí đã gần trong gang tấc, không đợi lão kịp phản ứng lại, một đòn đã nổ đầu của lão thành bãi máu, máu thịt văng tung tóe.

“Bùm.”

Cơ thể mất đầu chậm rãi ngã xuống đất, Hắc Sắc Thiết Tác và pháp khí Thổ Luân đang kịch liệt chiến đấu cũng rơi xuống vì mất đi sự điều khiển của chủ nhân, sau đó ánh sáng của hai loại vũ khí này chậm rãi biến mất, khôi phục lại thành dáng vẻ ban đầu.

“Phù.”

Lưu Ngọc thoáng thở phào nhẹ nhõm, từ lúc đấu pháp đến bây giờ còn chưa tới hai mươi hơi thở, nhưng mà hắn lại có cảm giác chấn động.

Cũng may hắn đã thắng, hắn còn sống, mà đối phương đã vĩnh viễn ngã xuống.

Không kịp nghỉ ngơi, Lưu Ngọc đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, Thanh Dương Ma Hỏa bay ra nhào đến chỗ thi thể của lão giả râu trắng, chỉ trong nửa hơi thở đã khiến thi thể hóa thành tro tàn.

Lại khống chế Thanh Dương Ma Hỏa trở lại đan điền, Lưu Ngọc thông qua sự liên hệ chặt chẽ với tâm thần có thể cảm nhận được Hỏa Diễm đang dần dần trưởng thành, nhưng mà không tăng quá lớn so với lúc thiêu đốt tu sĩ áo tím lần trước.

“Có thể là bởi vì mục tiêu đã tử vong, sinh mạng và linh hồn đã tiêu tán mất một phần.”

Lưu Ngọc suy đoán, nhưng mà hình huống lúc này quá gấp gáp không thể chậm trễ thời gian.

Hắn thu hồi pháp khí của lão giả râu trắng vào túi trữ vật treo ở bên hông, cẩn thận cất kĩ tấm phù vào túi trữ vật của bản thân.