Tiêu Diêu Du (Bản Dịch)

Chương 1224. Đại kết cục

Chương trước

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lòng ta mềm nhũn, lại một lần khởi động trụ luân. Nhưng tính không xác định của nó thật là quá lớn, lập tức đưa ta tới năm Trinh Quán ba. Ta không tin tưởng năm Trinh Quán thứ ba, khi đó bà chỉ là một con nhóc năm sáu tuổi, có thể hiểu được ta nói gì với mình không.
Nhưng ta sai rồi, cô bé chỉ thấy được tàu lượn của ta, lại thấy được vòng tay ta cầm có khắc tên mình thì lập tức tin ta. Cô nhóc này có trí thông minh thật cao siêu, IQ có giá trị khoảng 200+ đúng không?
Ta vốn muốn nói cho cô nhóc biết một lần nữa lựa chọn hướng đi của cuộc đời, cô nhóc lúc ấy theo mẫu thân từ Trường An tới Lợi Châu, phụ thân cô nhóc được điều nhiệm tới Lợi Châu, cô nhóc đã bốn năm chưa gặp phụ thân. Cô nhóc nói không thích hai ca ca khác mẹ, họ hay ức hiếp mình, cũng không thích tỷ tỷ, bởi vì tỷ ấy rất ngu xuẩn. Cô nhóc còn nói, trong cung tuyển tú nữ, không phải cô nhóc muốn cự tuyệt là có thể cự tuyệt…
Cô nhóc nói như vậy rất có lý, ta cảm giác ta bị cô nhóc thuyết phục, cho nên ta thừa dịp còn chưa bị thuyết phục nhanh chóng rời đi, kết quả tiểu Hoa Cô lâp tức nhảy dựng lên, bắt được thắt lưng của ta, đi theo ta cùng nhau khai phá thời không.
Năng thực không chế thời không của ta đã mạnh hơn, không ngờ có thể dẫn người khác theo. Nhưng ta không vui, từ nay về sau trên đời chỉ có một tiểu Hoa Cô, sẽ không có Võ Tắc Thiên nữa, tuy nói huyền thoại về cô nhóc chẳng qua cũng chỉđược mấy chục năm, sau đó hết thảy lại trở về bản nguyên, vẫn chưa thay đổi gì, có cô nhóc hay không có cô nhóc, lịch sử vẫn phát triển như nhau, nhưng ta cảm giác, cảm thấy… rất vô nghĩa.
Còn nữa, ta lại xuyên đến đâu rồi? Trụ luân này có tính không xác định thật sự là quá cao, ta không biết hiện tại là lúc nào, ta chỉ cảm thấy nơi này ta chưa từng tới, trụ luân này thật sự là vô nghĩa.
Ta rốt cuộc giờ đang ở năm nào nhỉ, ta thấy một con sông lớn, ta… ông trời ơi, đây là năm Trinh Quán thứ mười bảy.

- Rầm!
Trên bờ đê sông Hoàng Hà Lý Thế Dân đang gặp chuyện, Lý Ngư nặng nề ngã xuống đất, mặt bị một dấu giày đạp lên, bên trên còn dính chút bùn, nhìn như là… phân thì phải. Có điều, Lý Ngư ngã chổng vó một lúc sau, theo bản năng nắm chặt trụ luân trong tay, không để nó bay ra ngoài.
Lý Ngư lúc trước dùng một quyền đánh vào sống mũi, cho nên nước mắt dàn dụa, lúc này lại bị dẫm một cước, lại bị ngã nên thị lực mơ hồ, cho nên chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng con chim lớn bay qua đỉnh đầu.
Lý Ngư trên không trung cầm lấy cò điều khiển, nhìn tất cả phát sinh dưới mặt đất. Trước đó nằm ở đằng kia nhìn “quái điểu” bay qua, hiện tại hắn là người lái quái điểu, nhìn mình trên mặt đất, cảm giác này thật thần kỳ…
Hai bên đang liều chết ngươi chết ta sống, đều ngừng tay, bọn họ đều ngây dại!
Lý Ngư trên bầu trời không nghĩ nhiều, thấy một nữ tử xinh đẹp mặc váy trắng như tuyết đang bị hãm trong trùng vây, hắn theo bản năng vươn tay, bắt được nàng. Tàu lượn chợt có thêm một người, không thích ứng trọng lượng nặng, cong vẹo một trận, bỗn nhiên rơi xuống sông lớn.
May mắn Lý Ngư điều chỉnh đúng lúc, rốt cuộc khiến tàu lượn hạ cánh bên kia bờ sông. May mắn vì bay lượn trên không trung, hắn chẳng những đeo mặt nạ mà còn đeo kính bảo vệ mắt, vì thế Dương Thiên Diệp không nhận ra hắn, bằng không đột nhiên phát hiện một Lý Ngư khác xuất hiện ở đây, sợ không phát điên mới lạ.
Trong trí nhớ của hắn, Dương Thiên Diệp đã thành nữ nhân của hắn, giờ phút này vẫn đang dáng vẻ phấn đấu phục quốc. Lý Ngư vừa bực mình vừa buồn cười, bờ bên kia còn có mình nữa, trời mới biết hai mình ở cùng một thời không có thể xuất hiện sai lầm hay không, hắn vội vàng rời khỏi.
Tuy nhiên, trước khi rời đi…
Nhìn nữ nhân của mình, Lý Ngư bỗng nhiên muốn trêu đùa nàng. Vì thế, hắn cố ý làm ra giọng nói già nua:
- Ta từ trên trời tới! Đại thế như Trường Giang và Hoàng Hà, mênh mông cuồn cuộn chảy về hướng đông, chỉ có tiến không thể lui, đây là ý trời! Ngươi không thể thành công đâu!
Dương Thiên Diệp sắc mặt trắng bệch. Nhìn vợ của mình bị dọa không nhẹ, Lý Ngư hơi mềm lòng, vì thế vội vàng chỉ điểm:
- Quay đầu lại đi, quay đầu lại là bờ! Nơi về của ngươi, ở bên kia!
Lý Ngư chỉ tay về bờ bên kia, rất vô sỉ chỉ mình ở bên kia.
- Bản tiên nhân đi đây!
Lý Ngư chưa cho nàng thời gian nghĩ nhiều, e sợ lâu sẽ lộ ra sơ hở, hắn mang theo tiểu Hoa Cô, lên tàu lượn, chạy lấy đà về phía trước, quái điểu xoay mấy vòng trước mắt Dương Thiên Diệp rồi biến mất một cách thần kỳ.
Dương Thiên Diệp vẫn ở đỉnh Thái Cúc, chỉ là thường đi lại bên đỉnh Chiết Mai, là thói quen thôi, chưa thể thay đổi ngay được, nàng từ tận đáy lòng có thói quen không màng danh lợi, cho nên dừng chân ở đỉnh Thái Cúc, nhưng vẫn không thể xa cách với mẹ chồng và các tỷ muội, vì thế thường đi lại bên này. Dù sao từ khi có cầu treo nối hai ngọn núi, lui tới chỉ mất một khắc đồng hồ, đối với nàng mà nói thật dễ dàng. Ngày hôm nay, Dương Thiên Diệp lại đỉnh từ Thái Cúc qua đấy, dọc theo đường cầu treo tới cuối, thấy một đám nhỏ Lý gia ngơ ngác đứng ở nơi đó, vẻ mặt sợ hãi.
Dương Thiên Diệp vừa sinh con nhỏ, mới một tuổi, vừa mới tập đi bởi vậy được hầu gái chăm nom không có mặt ở hiện trường. Dương Thiên Diệp kỳ lạ nhìn bọn nhóc, hỏi:
- Các con làm gì đó?
Bọn nhỏ vốn chỉ ngơ ngác đứng đó, Dương Thiên Diệp vừa hỏi, bọn nhỏ khóc òa lên, Lý gia đại tiểu thư khóc nức nở chỉ vào khe suối sâu nói:
- Phụ thân không thấy, phụ thân biến mất rồi!
Dương Thiên Diệp cả kinh, vội vàng chạy tới trước mặt con bé, ngồn xuống, gấp gáp hỏi:

- Phụ thân biến mất? Sao biến mất? Ngoan, đừng khóc nữa, mau nói cho di nương nghe đi.
Lý gia đại tiểu thư chỉ vào suối sâu, nghẹn ngào nói:
- Phụ thân… á?
Lý gia đại tiểu thư đôi mắt to đen bỗng nhiên mở to, miệng nhỏ cũng biến thành hình chữ O, yên lặng nhìn phía sau Dương Thiên Diệp. Dương Thiên Diệp quay đầu lại nhìn phía sau, chỉ thấy một quái điểu nhẹ nhàng hạ xuống trên đỉnh núi.
Dưới quái điểu, là một nam nhân mặc trang phục hết sức kỳ lạ, còn có một cô nhóc nữa.
Quái điểu thuận lợi hạ xuống đỉnh núi, Lý Ngư bước về phía trước vài bước, hưng phấn kêu to:
- Đã về rồi, phụ thân đã về rồi, thật không dễ dàng, ha ha haha…
Lý Ngư kéo khăn che mặt và kính xuống, hưng phấn xoay người, chỉ thấy Dương Thiên Diệp chậm rãi đứng lên, đôi mắt xếch đầy uy hiếp híp mắt lên nói:
- Hóa ra là ngươi? Hóa ra là ngươi! Ngươi là đại lừa gạt!
Lý Ngư nhìn con gái đang ngạc nhiên:
- Con gái ngoan, con khóc cái gì thế? A? Cái gì lừa… không phải ta, không phải… Á!
Lý Ngư vừa xoay người, trên mông đã bị Dương Thiên Diệp đá một cước rất mạnh, bay về phía trước.
Tiểu Hoa Cô vừa mới đứng vững ngồi xổm xuống đất, Lý Ngư bay qua đầu nàng, đụng vào vách đá.
- End-

Chương trước