Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Mở máy chơi game lên, Phương Hằng chui ra từ bên trong.

Hắn rất đói bụng.

Rõ ràng trước đó ở trong trò chơi hắn đã ăn một quả trứng luộc, nhưng khi trở lại hiện thực Phương Hằng ngược lại càng cảm thấy đói bụng hơn.

Phương Hằng mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong có hai hàng mì ăn liền được xếp một cách chỉnh tề.

Toàn là vị thịt kho tàu và vị thịt bò.

“Ngươi thật trâu bò.”

Phương Hằng nói một câu, yên lặng cầm một gói ra.

Kiếp trước Phương Hằng không có bệnh ưa sạch sẽ gì, nhưng mà ở trong căn phòng lộn xộn như vậy vẫn thấy không được thoải mái cho lắm.

Sau khi lấp đầy bao tử, Phương Hằng vừa dọn dẹp căn phòng, vừa nhớ lại ký ức của thân thể này.

Kể từ khi hắn chia tay với bạn gái cũ và bị đuổi ra khỏi câu lạc bộ trò chơi thì hắn vẫn luôn trốn trong căn phòng nhỏ này.

Kỳ lạ là hắn không tài nào nhớ ra nổi tại sao chủ nhân khối thân thể này lại lựa chọn tự sát.

Thận chí trước đó rất nhiều chuyện đã từng xảy ra trong câu lạc bộ cũng chỉ nhớ mang máng.

Còn bạn gái cũ ngày trước.

Nàng tên là gì nhỉ?

Phương Hằng có chút thất thần nhìn tấm ảnh chụp chung dán trên tủ lạnh.

Cô gái trong bức ảnh có mái tóc dài, da thịt trắng nõn, khiến cho người ta có cảm giác như em gái nhà bên.

Phương Hằng không khỏi cảm thấy có chút đau lòng.

Quên đi, đừng suy nghĩ nữa, dù gì cũng đã chia tay.

Nhét đầy bao tử bằng một bát mì, Phương Hằng nhìn khoản nợ trong điện thoại di động mà cười khổ.

“Hãy chờ xem, lão đệ, ta sẽ không cướp lấy thân thể ngươi và mặc kệ nó đâu, ta sẽ khiến cho bạn gái cũ của ngươi phải hối hận khi bỏ ngươi.”

Sau một ngày mệt nhọc, Phương Hằng mơ mơ màng màng nói, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Trong trò chơi, ba người Liêu Bộ Phàm, Jimmy đưa mắt nhìn mau.

Từ kinh ngạc ban đầu cho đến khiếp sợ, lại đến không dám tin…

Hiện tại bọn họ đã hoàn toàn chết lặng.

Trong ba người đó, vẻ mặt của Liêu Bộ Phàm là đau khổ nhất.

Kể từ sau khi Phương Hằng rời đi, gần như mỗi mấy phút là có một con zombie trở lại, đứng ở trước giường của Phương Hằng đặt một đống vật tư mới kiếm được lên mặt đất.

Mãi cho đến tận bây giờ, vật tư sinh tồn trước giường Phương Hằng đã chất thành đống cao như một người.

Liêu Bộ Phàm nhìn thấy rõ ràng, trong đống vật tư sinh tồn đó có năm sáu củ khoai tây, còn có năm sáu quả trứng chim bị zombie vụng về đè hỏng hơn phân nửa.

Làm cho Liêu Bộ Phàm đau lòng gần chết.

“Lưu Lâm, ta cảm thấy ta bị ngươi lừa, không phải ngươi nói là rất khó thu đồ ăn vào tay sao? Bây giờ ta có thể đổi ý không?”

“Không thể, ngươi có phải là đàn ông hay không?”

Lưu Lâm lườm hắn một cái, nàng cũng cảm thấy tức giận.

Rõ ràng lúc đó nàng nhìn ra thiên phú kỹ năng của Phương Hằng có chỗ không thích hợp, tại sao không chủ động thêm chút, trực tiếp yêu cầu hợp tác, hoặc đưa cho hắn mấy củ khoai tây lấy lòng!

“Haizzz!”

Liêu Bộ Phàm thở dài.

Vì sao trước đây hắn lại vì nửa củ khoai tây mà bán đứng chính mình cơ chứ?

Gần 2 giờ đêm, chuông báo đánh thức Phương Hằng từ trong mơ.

Phương Hằng vuốt vuốt mặt.

Rời giường, mặc quần áo, tiến vào trò chơi.

“Phương Hằng, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, ta đi ngủ trước đây.”

Trong trò chơi, Liêu Bộ Phàm uể oải đưa tay chào hỏi với Phương Hằng.

Kể từ khi Jimmy và Lưu Lâm offline, Liêu Bộ Phàm cứ như vậy vừa ngáp vừa nhìn phân thân zombie của Phương Hằng đi tới đi lui vận chuyển vật tư.

Tinh thần hắn bị đả kích rất lớn.

Nhìn đôi mắt sưng đỏ của Liêu Bộ Phàm, Phương Hằng theo bản năng nói: “À, được, khổ cực rồi, tiếp theo cứ giao cho ta là được.”

Liêu Bộ Phàm lộ ra vẻ mặt ấm ức, môi hắn khẽ động như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thở dài, yên lặng nằm trên giường và offline

Tình huống gì đây? Hắn đây là thế nào?

Lúc mình offline thì còn rất tốt, sao bây giờ bộ dạng nửa chết nửa sống như kia?

Phương Hằng nhỏ giọng lẩm bẩm, quay đầu nhìn lại, không nhịn được mà ngơ ra một lúc.

Khá lắm! Vật tư bên cạnh giường ước chừng đã được chất cao như hai người.

Mấy củ khoai bị đè bẹp, mấy trứng chim bị vỡ vụn, lòng đỏ lòng trắng trứng chảy đầy đất, mà bình thủy tinh cũng nát….

Tốt lắm.

Phương Hằng suy nghĩ một chút về quá trình di chuyển vật tư của đám zombie.

Đầu óc zombie khó dùng, bọn chúng chỉ có thể nhận những mệnh lệnh đơn giản, khi thu vật tư căn bản cũng chẳng biết phân chia chủng loại như thế nào, cứ thế mà chất chồng lên nhau.

Phương Hằng gãi đầu một cái, hắn tiện tay lấy từ trong đống vật tư ra mấy củ khoai lang bị đè ép, xuyên vào nhánh cây rồi mang đi nướng, một bên mở ra nhật ký trò chơi xem xét.

‘Trong thời gian ngươi offline, bầy zombie của ngươi thu được gỗ x412, đá nhỏ x298, bụi rậm x420, bình thủy tinh rỗng x7, bình thủy tinh chứa nước bẩn x2, nước khoáng sạch x3, mảnh thủy tinh vỡ x1, phế liệu x61, khoai tây x12, đinh x6, hoa quả đóng hộp x2...’

Nhưng ở phương diện thu thập vật tư, phân thân zombie làm cũng không tệ lắm!

Bỗng dưng có nhiều vật tư như vậy, xử lý hơi phiền phức chút.

Phương Hằng cười ha ha, vỗ ót một cái.

“Phiền não hạnh phúc.”

‘Nhắc nhở: Ngươi hoàn thành nướng khoai tây x3, điểm kỹ năng nấu nướng của ngươi +4’

Lấp đầy bụng bằng mấy củ khoai tây nướng, uống thêm hai bình nước khoáng giải khát.