Tôi Có Một Căn Phòng Khủng Bố

Chương 18. Phát Sóng Trực Tiếp Tòa Nhà Kinh Dị

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ở đây chỉ có một người phù hợp với tiêu chuẩn kia, nếu như vậy chủ nhà thật sự là ông lão đến ăn cũng khó khăn kia.

"Không đúng, kết hợp với tin tức khi nãy, chủ nhân nhà trọ này là ông lão, nhưng người cho mình thuê phòng là người đàn ông trung niên kia." Trần Ca đứng lên, đi tới bên vách tường, nghiêng tai nghe trộm.

Tiếng TV bên kia rất lớn, hơn nữa truyền đến đều là những quảng cáo vô nghĩa.

"Nếu như bình thường xem TV, gặp phải quảng cáo chẳng phải sẽ đổi kênh trước sao? Nhưng bên đó lại nghe hết mấy phút quảng cáo." Lỗ tai Trần Ca dựa sát vào vách tường: "Nhất định mình đã bỏ sót chuyện gì đó..."

Hắn cố gắng tĩnh tâm nghĩ lại mọi chuyện: "Lúc mình đi vào phòng, nghe thấy tiếng bát cơm rơi vỡ, ngay sau đó nghe thấy tên chủ nhà bắt đầu chửi mắng ông lão, sau đó tiếng TV đột nhiên mở lớn lên... Ông lão ngồi trên xe lăn đâu thể nào di chuyển được, người tăng âm lượng chắc chắn là tên chủ nhà, nhưng tại sao hắn lại làm vậy?"

Trần Ca híp mắt lại, trong đầu nổi lên một suy nghĩ: "Tên chủ nhà đó có phải muốn đánh đập ông lão không? Tiếng TV mở lớn là để che dấu tiếng đánh đập?"

Hắn càng nghĩ càng thấy chuyện này có khả năng: "Mình mới vào ở, sát vách liền truyền đến tiếng chén cơm rơi vỡ, thời gian quá trùng hợp rồi, có khi nào là do ông lão đó cố ý đụng bể? Dù sao dựa vào lẽ thường mà nói, chẳng qua là làm rớt chén cơm thôi, chủ nhà cũng không cần phải nổi nóng như thế... Có lẽ... Hắn đang sợ, sợ ông lão cố ý làm mình chú ý đến."

"Nhưng tại sao phải sợ? Tại sao ông lão kia lại muốn xin giúp đỡ?"

Trong đầu liền xẹt qua một suy nghĩ, Trần Ca liền để ý đến một chi tiết, lúc mà tên chủ nhà mắng chửi ông lão, bởi vì quá kích động nên mới xen lẫn vài câu địa phương.

"Cả nhà ông lão đều là người Cửu Giang, mà tên chủ nhà này là người ngoài, hắn không có quan hệ máu mủ với ông lão này..."

"Bình thường mà nói, ông lão sẽ không có khả năng giao bất động sản cho một người ngoài như vậy, trừ khi là tên chân thọt này cưu chiếm thước sào(1), bắt ông lão! Nếu quả thật như vậy, thân phận thật của hắn là một tên hộ lý sinh lòng tham, nhưng có thể vào đây trở thành kẻ ăn cắp trắng trợn như thế thì cũng có thể mấy năm trước là hung thủ giết người.

(1) Cưu chiếm thước sào: có có thể nói là tu hú chiếm tổ chim khách, nghĩa là tên chủ nhà chiếm đất đai của của ông lão.

Suy nghĩ vô cùng tỉ mỉ...

Tay Trần Ca nắm lại thành quyền: "Chẳng trách hắn lại chạy đến cửa phòng mình nghe trộm, thì ra có tật giật mình."

Mồ hôi đầy trán, suy luận mấy chuyện này đối với Trần Ca mà nói thì cũng có chút hơi quá, hắn không có học qua bài bản cùng logic học, chỉ có thể từng điểm suy luận như vậy.

"Bây giờ nên làm gì? Chạy thẳng đến trước mặt tên chủ nhà sát vách dùng búa đa năng giết chết hắn? Không được, như vậy quá manh động, vạn lần không được có suy nghĩ lệch lạc, không thì hậu quả khó mà lường được." Trần Ca bỏ dao gọt trái cây và búa đa năng vào túi, đi tới đi lui trong phòng.

"Nên tìm cơ hội xác định một chút? Cũng không được, lỡ rút dây động rừng thì làm sao? Có khả năng tên hung thủ có đồng bọn, một mình mình song quyền nan địch tứ thủ(2), một khi bị bọn họ chú ý, lúc đó tình cảnh của mình sẽ rất nguy hiểm."

(2) hai nắm đấm không thể đấu được với bốn tay, ý nói đấu không lại.

"Hiện tại mình không có chứng cứ thật sự nào, tất cả chỉ là phán đoán vô căn cứ. Huống hồ mục đích tới nơi này là tìm ra hung thủ vụ thảm sát 4 năm trước."

Trần Ca lại lâm vào khổ não, một lúc sau, tiếng TV ở phòng kế bên đột nhiên ngưng lại, im lặng đến dọa người.

"Chuyện gì xảy ra?" Hắn lặng lẽ mở cửa phòng, ngồi xổm xuống dất, nhìn vào khe cửa của căn phòng bên cạnh, bên trong chỉ toàn là bóng tối, ngay cả đèn cũng tắt.

"Mới hơn tám giờ đã đi ngủ hết?" Trần Ca cầm theo búa đa năng ngồi xổm ở cửa, hắn đột nhiên cảm giác được bộ dáng của mình hiện tại sẽ khiến người khác hiểu lầm nên nhanh chóng nhìn xung quanh một chút, phát hiện không có ai mới nhét búa vào trong người, sau đó quay về phòng.

"Chỉ dựa vào tin tức trên mạng để phán đoán thì cũng không chuẩn xác, hiện tại nếu có một người chuyên nghiệp giúp mình phân tích thì tốt rồi." Trần Ca nằm trên giường, lướt xem điện thoại của mình. Hắn đang xem danh bạ của mình, ngoại trừ Từ Uyển, những người khác hình như đến tận bây giờ cũng chưa từng liên lạc.

"Được mình đối đãi đến trình độ này thì cũng chuyên nhất(3) rồi."

(3) một lòng, dốc lòng, không phân tâm.

Trần Ca suy nghĩ một hồi lâu, trong những người hắn từng gặp qua, người duy nhất có thể điều tra những chuyện liên quan đến vụ án này chỉ có chàng trai không may bị dọa ngất - Hạc Sơn thôi.

"Pháp y sẽ có nhiều điểm mạnh hơn mình."

Hắn mở trang cá nhân Tik tok của mình lên, vừa đăng nhập thì thấy có hơn mười tin nhắn mật.

Tiện tay mở một cái, hóa ra là người phụ trách một kênh trong ứng dụng gửi cho hắn, muốn mời hắn gia nhập.

"Tên này là hướng đạo sinh(4) à?" Hiện tại, Trần Ca cũng không có rảnh xem, hắn vùi đầu tìm kiếm ID của Hạc Sơn, căn bản không để chuyện này trong lòng.

(4) Hướng đạo sinh: Người tìm kiếm, khai quật những tân binh có tiềm năng."

Nhưng không ngờ là một lát sau, người kia lại gửi tin nhắn đến.

"Có online không? Video của anh chúng tôi đã xem và cảm thấy rất có tiềm năng. Anh có muốn cùng hợp tác với chúng tôi không?"

"Chúng tôi có thể liên hệ với các Streamer lớn giúp anh truyền bá, giúp anh tăng thêm số lượng theo dõi."

"Một người làm rất khó làm nên chuyện, Về cơ bản, tất cả các Streamer trong ứng dụng đều tụ lại, anh có thể suy tính một chút."

"Có ở đấy không?"

Từng cái tin nhắn gửi lên, đầu Trần Ca như muốn bốc cháy, hắn bên này đang đấu trí đấu dũng với tên sát nhân điên cuồng giết người, làm gì có rảnh rỗi đi làm thêm thêm công việc gì đó, trực tiếp nhắn người kia hai chữ: "Không có(5)."

(5) Không ở đây, đi vắng.

"Haha, người trẻ tuổi nóng tính, suy nghĩ kỹ một chút về phòng làm việc của chúng tôi đi! Anh chỉ cần đánh ý với bên phòng làm việc của chúng ta, đảm bảo sẽ vì anh mà cung cấp cho anh con đường tốt nhất, làm cho thật nhiều người được nhìn thấy anh."

"Thật ngại quá, tạm thời tôi không có hứng thú." Trần Ca cảm thấy mình đã quá lễ phép, nếu là người khác trong tình huống như vậy, sợ rằng sẽ phun vào mặt hắn vài câu, sau đó trực tiếp cho vào danh sách đen.

"Thật ra cái video tiktok kia của anh rất có khả năng sẽ cực nổi tiếng, nhưng anh cũng nên hiểu rõ, cái này chỉ là khả năng, các ngôi sao trên tiktok có số lượng lên tới cả triệu người, anh chỉ có vận khí tốt hơn một chút. Nhu cầu của con người hiện nay thay đổi rất nhanh, bọn họ cũng không thể dừng lại chờ đợi. Mỗi giây mỗi phút ở thế giới này đều có rất nhiều thứ dùng mánh khóe mới lạ như vậy hấp dẫn mọi người. Nếu như không cố gắng đưa vào hoạt động, video của anh không bao lâu sẽ bị quên lãng."

"Ngày mai rồi hãy nói, hiện tại tôi rất bận." Trần Ca đã tìm được ID của Hạc Sơn.

"Còn có cái gì quan trọng hơn so với việc kiếm bộn tiền sao? Nếu như anh thực sự không muốn, chúng ta có thể đổi loại phương thức hợp tác khác, ví dụ như chúng ta bỏ tiền mua cách thức quay phim của anh,..."

Trần Ca không muốn nói nhảm với hắn nên trực tiếp cho vào danh sách đen, sau đó nhắn tin cho Hạc Sơn.

Có một chuyện ngoài ý muốn là không đến một giây sau, Hạc Sơn cũng trả lời tin nhắn: "Lão Đại, tôi vẫn một mực chờ đợi anh đăng video mới!"

"Cậu cứ đợi thêm lát nữa, tôi đang có chuyện rất quan trọng muốn hỏi cậu." Trần Ca gọi đến số điện thoại của Hạc Sơn, sau khi được kết nối, hạ giọng nói hết sự việc cho hắn.