Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 11. Thú triều khủng khiếp (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

\- Yêu thú chia ra làm thập giai. Mỗi giai lại là cửu cấp. Nhất giai tương

đương với Luyện Khí Cảnh. Nhị giai tương đương với Trúc Cơ Cảnh. Tam giai

tương đương với Kim Đan Cảnh. Tứ giai tương đương với Thuế Phàm Cảnh. Ngũ giai

tương đương với Hóa Hư Cảnh. Yêu thú đạt được ngũ giai có thể biến hóa.

Đát Kỷ giới thiệu cho Tần Quân biết. Tần Quân nghe được. không khỏi tặc lưỡi

lấy làm kỳ.

Thường Thiến Thiến không khỏi tò mò hỏi:

\- Trên Thuế Phàm Cảnh là Hóa Hư Cảnh sao? bên trong Huyền Linh Tông chúng ta

vẫn chưa có tư liệu liên quan tới Hóa Hư Cảnh.

Tần Quân bĩu môi. Bản thân Huyền Linh Tông các ngươi lại là cặn bã.

\- Nhưng thật ra là có. Chẳng qua là cơ mật, đệ tử bình thường không có tư

cách hiểu rõ.

Thường Hạo thản nhiên nói. Hắn vốn định biểu hiện mình, nhưng lọt vào trong

tai Thường Thiến Thiến chính là một ý tứ khác.

Bản thân ta vì con gái của tông chủ không có tư cách hiểu rõ sao?

Cái miệng nhỏ nhắn của Thường Thiến Thiến mín lại. Đối với đại sư huynh của

mình, nàng càng thêm phản cảm.

Đúng lúc này, mặt đất bỗng nhiên chấn động. Bốn người vội vàng quay đầu lại

nhìn. Chỉ thấy phía đông, nơi thiên địa giao hợp xuất hiện một vạch đen. Tần

Quân nhất thời nhíu mày. Sau khi hắn nhìn kỹ, thiếu chút nữa thì sợ tới mức

tiểu cả ra.

Trời ạ!

Vô số yêu thú đang chạy về phía bọn họ. Các loại yêu thú đều có. Giao long,

rắn, hổ, báo, hùng v.v... Bọn chúng đều lớn hơn so với động vật trên địa cầu

gấp mấy lần. Thậm chí còn có yêu thú có thể so ánh với ngọn núi nhỏ. Cảnh

tượng vô cùng đồ sộ.

\- Chạy mau!

Đát Kỷ quát lớn. Trong nháy mắt ba người Tần Quân từ trong chấn động, giật

mình tỉnh lại.

Nhóm bốn người bắt đầu chạy nhanh về phía trước. Phương hướng vừa lúc tạo

thành chín mươi độ so với thú triều hiện lên.

Tần Quân cũng không muốn bị thú triều nghiền ép, lệch khỏi phương hướng quỹ

đạo. Hắn liền vội vàng kêu lên:

\- Đát Kỷ, mau mang theo ta và Thường Thiến Thiến bay lên!

Đát Kỷ trong nháy mắt hiểu ý, hai tay giơ ra, ôm lấy vòng eo của Tần Quân và

Thường Thiến Thiến trực tiếp nhảy lên, bay nhanh.

Ta ngất!

Thường Hạo nhất thời há hốc mồm.

Trời ạ, ta thì sao?

\- Chờ ta một chút!

Thường Hạo hoảng sợ kêu lên. Đáng tiếc Tần Quân cũng không để ý tới hắn.

Nói đùa sao? Đát Kỷ chỉ có hai tay. Lại nói nhiệm vụ phụ của hắn là hộ tống

Thường Thiến Thiến quay về Huyền Linh Tông, không bao gồm Thường Hạo.

Thường Hạo tiểu tử này bao giờ cũng nhìn lén Đát Kỷ. Tần Quân sớm nhìn hắn

không thuận mắt.

Cùng lúc đó, ở phía trước thú triều còn có một đội tu sĩ đang chạy như điên.

Trong đó nữ có nam có. Trên người của mỗi người đều có vết máu. Tất cả thoạt

nhìn rất chật vật.

\- Chạy qua bên kia! Bên kia có người!

Một nam nhân râu mép dài chỉ vào phương hướng của đám người Tần Quân kêu lên.

Lời vừa nói ra, các tu sĩ còn lại vội vàng chạy về phía đám người Tần Quân.

Ở dã ngoại, gặp phải yêu thú tập kích, không cần ngươi chạy trốn nhanh nhất,

chỉ cần không phải chậm nhất là được!

\- Ta ngất! Một đám người cặn bã!

Thường Hạo đuổi sát ba người Tần Quân, nhìn thấy được nhóm tu sĩ kia không ngờ

mang theo thú triều chạy về hướng của mình. Hắn nhất thời không nhịn được mắng

lớn.

Cùng lúc đó, một chó mực thoạt nhìn hình như là nuôi trong nhà đang thè lưỡi

vượt qua các tu sĩ. Bốn chân của nó nhỏ dài, khiến nó chạy có chút thấy tức

cười. Mục tiêu thình lình là đám người Tần Quân.

\- Trời ạ! Con chó lông tạp này làm sao mà chạy được nhanh như vậy?

\- Trời ạ! Không thể nhẫn nhịn được! Bị một chó mực vượt qua!

\- Chạy thoát thân! Không quan tâm tới nó!

\- Rõ ràng không phải là yêu thú, lại còn có thể chạy nhanh như vậy! Tức chết

đại gia ta!

\- Gâu gâu gâu!

Ở trong sự bi thương căm phẫn kêu gào của một đám tu sĩ, chó mực chạy trốn

càng lúc càng nhanh. Đầu lưỡi thật dài từ trong miệng nó xuất hiện. Nước bọt

theo đó bắn ra. Nhìn rất tức cười.

Gào! Gào! Gào...

Vô số yêu thú liên tiếp rít gào, âm thanh chấn động trời cao, khiến cho tâm

thần của các tu sĩ Luyện Khí càng thêm căng thẳng. Mỗi người đều đang hận cha

mẹ không sinh ra cho mình thêm hai cái đùi.

Được Đát Kỷ ôm, Tần Quân nhìn thú triều giống như sóng thần vậy, tâm tư thoáng

động. Hắn ở trong lòng, thầm hỏi:

\- Hệ thống, giết yêu thú có thể được giá trị kinh nghiệm hay không?

\- Sẽ, chỉ có điều so với giết chết kẻ địch ở trong cùng giai, sẽ đạt được giá

trị kinh nghiệm ít hơn.

Hệ thống nhanh chóng đáp lại. Điều này khiến cho tâm tư Tần Quân trong nháy

mắt trở nên sống động. Ở đây nhiều yêu thú như vậy. Nếu như đều giết chết, vậy

sẽ là bao nhiêu giá trị kinh nghiệm?

Nghĩ tới đây, hắn nhìn về phía Đát Kỷ hỏi:

\- Nàng có thể chiến thắng được thú triều không?

Khóe miệng Đát Kỷ giật một cái, bất đắc dĩ nói:

\- Tiểu chủ công, đây chính là thú triều. Ta làm sao có thể tự lực chấn động?

Hơn nữa thú triều quy mô lớn như vậy, hoặc là thiên tai địa kiếp đưa tới. Hoặc

là có một vị Yêu Vương đang tác động!

Yêu Vương!

Tần Quân thận trọng hỏi:

\- Yêu Vương rất mạnh sao?

\- Mỗi một vị Yêu Vương đều ít nhất là Hóa Hư Cảnh. Thú triều quy mô như vậy,

nên Yêu Vương nói không chừng còn mạnh hơn.

Đát Kỷ nói chuyện một hồi, khiến cho Tần Quân mồ hôi lạnh tuôn ra nhễ nhại.

Hắn thấy, Đát Kỷ tuy rằng cũng là Hóa Hư Cảnh, nhưng dù sao chỉ là nữ lưu, am

hiểu thuật yêu mị, khẳng định không lợi hại bằng các cường giả chiến đấu Hóa

Hư Cảnh khác.

Nghĩ tới đây, hắn nhất thời đành bỏ đi suy nghĩ quét thú triều.

\- Cứu mạng a!!! Các ngươi đừng bỏ ta lại!!

Giọng điệu hoảng sợ của Thường Hạo từ phía sau truyền đến. Tần Quân không khỏi

cảm thấy bất đắc dĩ. Thường Thiến Thiến theo bản năng quay đầu nhìn lại. Nàng

chỉ thấy Thường Hạo giống như chó nhà có tang, ở phía sau không ngừng theo

sát, hoàn toàn không còn phong độ trước kia.

Nàng đột nhiên cảm giác được trước kia đại sư huynh không gì không làm được,

thật ra cũng ất đáng thương.

Nếu như Thường Hạo biết được trong lòng tiểu sư muội đối với mình đã có sự đổi

mới, khẳng định sẽ thổ huyết.

\- Tần Quân, có thể mau cứu đại sư huynh của ta hay không? Hắn rất nhanh sẽ bị

thú triều đuổi kịp.

Thường Thiến Thiến lộ vẻ đáng thương hỏi. Dù sao cùng một tông môn, nàng cũng

không đành lòng khi nhìn thấy đại sư huynh của mình bị thú triều xé nát.

Tần Quân bĩu môi nói:

\- Cứu thế nào?

\- Lại nói, hắn vốn có thể theo đường cũ trở về, trốn trong rừng cây. Là hắn

cứ muốn chạy theo chúng ta.