Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Sau khi Hạo Thiên Khuyển gia nhập, Thường Thiến Thiến đối với nó cảm thấy vô

cùng hứng thú. Mỗi ngày nàng đều xoay quanh nó. Về phần Thường Hạo, đã hoàn

toàn bị nàng lãng quên. Đại sư huynh ngày xưa hòa ái dễ gần ở trong mắt nàng

đã trở nên khó coi.

Thường Hạo cũng trở nên vô cùng thành thật. Hắn không còn cùng Tần Quân tranh

luận nữa. Tần Quân bảo hắn đi đốn củi tìm nguồn nước, hắn cũng không hề có câu

oán hận đi làm. Xem ra Hạo Thiên Khuyển đã khiến cho hắn khiếp sợ quá sức.

Đường đi khô khan, Tần Quân bắt đầu bảo cho Đát Kỷ làm giáo luyện. Mặc dù có

hệ thống thần thoại ở đây, nhưng hắn hiểu rõ kinh nghiệm thực chiến quan trọng

tới mức nào. Hắn không chỉ có hi vọng thủ hạ của mình vô địch, đồng thời cũng

hi vọng mình có thể nắm giữ lực lượng chí cao vô thượng. Bản thân cường đại

mới có cảm giác an toàn nhất.

Kết quả là, con đường bị ngược của Tần Quân chính thức bắt đầu. Thường Hạo và

Thường Thiến Thiến vẫn quan sát cuộc chiến. Bọn họ đều bị thiên phú của Tần

Quân hù dọa. ý thức chiến đấu của Tần Quân cực tốt, đồng thời sai lầm gần như

không phạm phải lần thứ hai. Sơn nữa sau khi hắn đột phá Trúc Cơ Cảnh, kỳ

kinh bát mạch tất cả đều khơi thông. Mỗi ngày hắn đều có tiến bước khả quan.

Năm ngày vội vàng trôi qua.

Đám người Tần Quân cuối cùng nhìn thấy được một tòa thành trấn. Vương quốc Càn

Nguyệt đất đai rộng lớn. Tuy rằng chỉ có một trăm ba mươi bảy tòa thành trì,

nhưng lại có rất nhiều thành trấn. Giữa các thành trì cách nhau rất xa. Nếu

như đi bộ, cần phải đi đường rất lâu. Đám người Tần Quân đi không vội. Lộ

trình ba ngày lại cứng rắn dây dưa đến năm ngày.

\- Thanh Đàn Thành? Đi qua nó, chắc hẳn rất nhanh sẽ đi tới Huyền Linh Tông

đúng không?

Tần Quân nhìn về phía Thường Thiến Thiến hỏi. Trí nhớ của đời trước trên cơ

bản đều xoay xung quanh Vương Đô. Đối với toàn bộ hoàn cảnh địa lý vương quốc

Càn Nguyệt cũng hiểu không nhiều. Thậm chí không rõ nhớ tổng cộng có bao nhiêu

thành trì.

Thường Thiến Thiến cười nói:

\- Đúng vậy. Qua Thanh Đàn Thành, lại đi thêm một ngày sẽ đến.

Khoảng thời gian bị Hạ Hầu Ân bắt đi, khiến cho nàng chờ đợi lo lắng. Cũng may

mấy ngày nay theo Tần Quân thật ra cũng chậm rãi tiêu tan không ít. Tần Quân

thường xuyên nói tới một ít tiết mục ngắn đến từ địa cầu, chọc cho Thường

Thiến Thiến và Đát Kỷ bình thường luôn vui cười. Điều này khiến cho thiện cảm

của Thường Thiến Thiến đối với Tần Quân cũng càng ngày càng tăng.

\- Cuối cùng cũng sắp tới nơi.

Tần Quân lẩm bẩm nói. Chỉ cần đưa được Thường Thiến Thiến trở về Huyền Linh

Tông, hắn có thể nhận được phần thưởng, đồng thời còn có thể lấy ra kỹ năng.

Hôm nay Tần Quân ngoại trừ Desert Eagle ra, thủ đoạn công kích thật sự không

lấy ra được.

Tu sĩ chiến đấu đều có các loại pháp thuật, vũ kỹ. Hắn cũng không thể lấy thịt

người ra vật lộn đi?

Uy lực của Desert Eagle cũng có hạn. Gặp phải kẻ địch thân pháp nhanh, hoàn

toàn có thể dễ dàng tránh né đạn.

Cho nên, Tần Quân rất khát vọng có thể rút được kỹ năng hạng nhất có thể nổ

được trời!

Đoàn người đi tới trước cửa thành. Tường thành Thanh Đàn Thành cao tới bảy tám

thước. Cửa thành lại cao tới năm thước, rộng chừng bốn thước, ngựa xe như

nước, có vẻ rất náo nhiệt.

Ở trước cửa thành, binh sĩ đứng hai hàng. Khi đám người Tần Quân tiến tới gần,

một tên binh sĩ cản bọn họ lại, nói:

\- Bốn người thêm một con chó, mười khối tiền đồng.

Vào thành còn phải giao tiền?

Tần Quân không khỏi nhíu mày. Vương quốc Càn Nguyệt cũng không có quy định như

thế. Tối đa cũng chỉ là kiểm tra thân phận một chút.

Thường Thiến Thiến thật ra nhìn quen không trách. Nàng trực tiếp từ trong túi

tiền bên hông móc ra mười khối tiền đồng.

Đoàn người cứ như vậy đi vào Thanh Đàn Thành. Mới vừa đi vào, Tần Quân đã bị

một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn xông vào trong lòng.

\- A! Xin lỗi! Ta không phải cố ý...

Bóng người nhỏ nhắn xinh xắn vội vàng từ trong lòng Tần Quân lui lại, đồng

thời không ngừng xin lỗi.

Tần Quân không khỏi quan sát nàng. Không ngờ là một nữ hài trên mặt bẩn thỉu.

Nàng mặc áo vải xám cũ, thoạt nhìn hình như chỉ khoảng chừng mười bốn mười lăm

tuổi, toàn thân giống như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ.

\- Không có việc gì.

Tần Quân liếc mắt quan sát nàng một cái, sau đó liền thu hồi ánh mắt, dẫn theo

đám người Đát Kỷ đi vào trong thành.

Khúc nhạc đệm nhỏ này cũng không khiến cho mọi người chú ý.

\- Ra khỏi thành, một người năm khối tiền đồng!

Một tên binh sĩ ngăn cản thiếu nữ áo vải nói. Lời vừa nói ra, thiếu nữ áo vải

nhất thời trợn tròn hai mắt. Nàng nũng nịu mắng:

\- Năm khối tiền đồng, Thanh Đàn Thành từ lúc nào có quy định như thế? Ta thế

nào lại không biết?

\- Điều nàng không biết còn nhiều! Không có tiền thì cút đi! Đừng mong ra khỏi

thành!

Binh sĩ kia nổi giận mắng. Thiếu nữ áo vải khiếp sợ chỉ phải cắn răng rời đi.

Đi vào một hẻm nhỏ, thiếu nữ áo vải tức giận đến giậm chân. Trong miệng nàng

không ngừng chửi bới:

\- Thượng bất chính hạ tắc loạn! Đáng chết! Ta phải rời đi thế nào đây...

Bên kia, đám người Tần Quân đi vào một khách sạn. Đi cả một ngày đường, bọn họ

dự định ở Thanh Đàn Thành nghỉ ngơi một đêm.

Tần Quân không khỏi cảm thán. Dọc đường đi, theo những gì nghe thấy, hắn phát

hiện Thanh Đàn Thành và thành thị Hoa Hạ cổ đại cực kỳ tương tự. Ngay cả cách

bình dân mặc cũng vậy.

Quan trọng nhất chính là, mọi người đều đang nói Hán ngữ. Cũng không biết thế

giới này và địa cầu rốt cuộc có quan hệ gì.

Nếu như có khả năng, Tần Quân vẫn muốn trở về. Dù sao ở địa cầu hắn cũng có

gia đình. Hắn biến mất nhất định sẽ khiến cho cha mẹ hắn đau buồn.

\- Đát Kỷ, chúng ta ở chung một gian phòng.

Tần Quân ngôn từ chính nghĩa nói.

\- Không được. Đát Kỷ tỷ tỷ theo ở với ta. Buổi tối ta không dám ngủ một mình.

Thường Thiến Thiến vội vàng ôm lấy cánh tay Đát Kỷ nói. Tần Quân nghe được,

khóe miệng giật một cái.

Trời ạ!

Bóng đèn đáng chết!

Tần Quân cố nén kích động muốn bùng nổ. Hắn nhìn về phía Đát Kỷ, Đát Kỷ buông

tay nói:

\- Công tử, ta vẫn là theo Thiến Thiến thôi.

Nhìn vẻ mặt Đát Kỷ tươi cười, Tần Quân xấu hổ một hồi. Tuy rằng mức độ trung

thành của Đát Kỷ là chín mươi, nhưng không có nghĩa là nàng nguyện ý hiến thân

cho Tần Quân. Có lẽ mức độ trung thành đầy, còn có thể. Nhưng cũng không nhất

định.

Dù sao hệ thống không quy định mức độ trung thành đầy, sẽ không giảm. Cho nên

Tần Quân cũng không dám ép buộc, để tránh cho mức độ trung thành của Đát Kỷ

điên cuồng giảm xuống. Đến lúc đó chạy làm sao bây giờ?