Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ở thời điểm hắn muốn phải tiếp tục hỏi thăm, hệ thống cắt ngang lời hắn, nói:

\- Kí chủ không có tư cách tiếp xúc tin tức trên phương diện này. Cho nên cho

dù ngươi hỏi, ta cũng không có trả lời. Chỉ có thể nói cho ngươi biết, tỷ lệ

thánh khí xuất hiện cực thấp. Nếu như kí chủ thu phục Trần Thư Lễ, sau này

vương quốc Càn Nguyệt thăng cấp hoàng triều, tỷ lệ sẽ tăng cao!

Thăng cấp hoàng triều!

Trong mắt Tần Quân là một mảnh nóng như lửa.

\- Hệ thống, trên vương quốc chính là hoàng triều sao?

Tần Quân tiếp tục hỏi.

\- Không sai. Sau khi thăng cấp hoàng triều, quốc gia này liền có số mệnh. Số

mệnh liên quan đến suy vong của quốc gia, thậm chí có thể ảnh hưởng khí tượng

thiên tai. Trên hoàng triều chính là thánh triều. Chỉ có điều những cái này

đều cách kí chủ quá xa xôi. Chỉ là điều kiện từ vương quốc thăng cấp hoàng

triều đã vô cùng hà khắc.

Hệ thống kiên nhẫn giải thích.

Lúc này, Trình Kiệt cười gằn nói:

\- Thật sự cho rằng thành chủ có thể một tay che trời sao? Ngày hôm nay ta lại

bắt nàng trở về, gạo nấu thành cơm. Đến lúc đó thành chủ nói không chừng còn

phải gả nàng cho ta!

\- Ngươi!

\- Câm miệng!

Trần Diệu Âm bị tức giận đến mức toàn thân run rẩy. Khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn

thỉu đỏ bừng một mảnh. Trần Thư Lễ còn trực tiếp vung quyền đánh về phía Trình

Kiệt. Nhưng hắn không phải là đối thủ của Trình Kiệt.

Trình Kiệt thậm chí không cần tránh né, một tay liền dễ dàng nắm lấy quyền

phải của Trần Thư Lễ, tiện tay đẩy một cái. Trần Thư Lễ liền lảo đảo lui về

phía sau. Sau khi lui ra ngoài ba bốn thước, ở thời điểm hắn sắp ngã xuống,

một cánh tay có lực đỡ ở phía sau lưng hắn, khiến cho hắn không chật vật ngã

nhào. Hắn theo bản năng quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy gương mặt tuấn

mỹ của Tần Quân nở nụ cười tươi.

\- Cảm ơn.

Trần Thư Lễ nhỏ giọng nói. Nói xong, hắn liền lao về phía Trình Kiệt.

Biết rõ đánh không thắng, gia hỏa này còn dám lên. Người này so với thư sinh

ấn tượng trong của Tần Quân hoàn toàn khác nhau. Lẽ nào đây là tác dụng của

chính khí cương trực?

Tần Quân lắc đầu. Trần Thư Lễ vẫn quá lỗ mãng. Chỉ có điều đứng ở góc độ của

Trần Thư Lễ, quả thực chỉ có thể cứng rắn làm vậy. Bằng không lẽ nào nhìn muội

muội của mình bị bắt đi?

\- Đừng kích động!

Tần Quân bước tới phía sau Trần Thư Lễ, tay phải ấn ở vai hắn, khiến cho hắn

không thể động đậy. Lúc này, Trần Diệu Âm và Trình Kiệt cũng nhìn về phía Tần

Quân.

Là hắn!

Đôi mắt trong suốt của Trần Diệu Âm nhất thời sáng lên. Buổi chiều ở trước cửa

thành, nhỡ đụng phải, chính là lần đầu tiên nàng và thân thể nam nhân xa lạ

tiếp xúc với nhau. Hơn nữa Tần Quân khí vũ hiên ngang, cho nên nàng đối với

Tần Quân vẫn có ấn tượng.

Trình Kiệt không khỏi nhíu mày. Bởi vì hắn nhận ra quần áo Tần Quân mặc. Trang

phục cấm vệ của hoàng cung tại Vương Đô.

Lẽ nào người này là cấm vệ của hoàng cung?

\- Cần gì phải ép người đến tuyệt lộ?

Tần Quân nhìn Trình Kiệt chậm rãi nói. Hai người hầu ở phía sau Trình Kiệt chỉ

mới có tu vi Luyện Khí Cảnh tầng ba. Bản thân Trình Kiệt có tu vi Luyện Khí

Cảnh tầng bốn. Có thể ở trong thế hệ trẻ Thanh Đàn Thành, hắn rất xuất chúng.

Nhưng ở trong mắt Tần Quân, hắn lại không khác gì mèo chó.

\- Các hạ là cấm vệ của hoàng cung sao?

Trình Kiệt trầm giọng hỏi. Tuy rằng trời cao hoàng đế xa, nhưng bây giờ bọn họ

thân ở trong chợ. Nếu như đối nghịch cùng cấm vệ, rất dễ dàng bị những gia tộc

khác nắm được nhược điểm.

Cấm vệ của hoàng cung!

A

Dân chúng chung quanh đồng thời hít vào một hơi khí lạnh. Một ít thám tử gia

tộc, đồng tử cũng co lại. Bọn họ đều lui lại, chuẩn bị mật báo về phía gia tộc

của mình.

Thanh Đàn Thành ở trong vương quốc Càn Nguyệt, địa vị miễn cưỡng thuộc về

trung đẳng. Cấm vệ của hoàng cung chính là chịu sự quản lý khống chế của hoàng

tộc. Cho dù là thành chủ gặp mặt bọn họ, cũng không dám chậm trễ.

\- Cái đó và thân phận của ta không có quan hệ gì. Tha được cho người thì nên

tha. Buông tha cho bọn họ đi!

Tần Quân bình thản nói. Hiện tại bản thân hắn đang mang tội, bị người điều

tra ra được, cũng không tốt.

Sắc mặt Trình Kiệt biến đổi không ngừng. Cuối cùng hắn cắn răng nói:

\- Được! Ta lại cho cấm vệ đại nhân một chút mặt mũi! Chúng ta đi!

Không hổ danh là con em của đại gia tộc, hiểu rõ người nào không thể đắc tội.

Nhìn ba người Trình Kiệt rời đi, Tần Quân lắc đầu cười. Hắn xoay người nhìn về

phía Trần Thư Lễ. Lúc này Trần Thư Lễ đang ngây người nhìn Tần Quân.

Thân là người đọc sách, Trần Thư Lễ tất nhiên hiểu rõ về các cấp quan chức

trong vương quốc Càn Nguyệt.

Còn trẻ như vậy đã làm binh sĩ cấm vệ sao?

Binh sĩ cấm vệ trên cơ bản đều chọn lựa từ trong đội quân ra. Tòng quân phải

ngoài mười sáu tuổi. Hắn cũng không tin sau khi Tần Quân tòng quân rất nhanh

đã được lựa chọn làm cấm vệ.

Quan trọng nhất chính là nếu không có hoàng thượng tự mình hạ lệnh, cấm vệ

không được phép rời khỏi Vương Đô!

Lần gần đây nhất, hoàng thượng điều động cấm vệ, hình như là liên quan tới tam

hoàng tử bị giáng chức...

Trong nháy mắt Trần Thư Lễ nghĩ đến rất nhiều điều. Nếu như biết hắn đang suy

nghĩ điều gì, Tần Quân khẳng định chắt lưỡi. Trời ạ, thật sự là yêu nghiệt.

Điều này cũng có thể suy luận đi ra được sao?

Thanh Đàn Thành cách Vương Đô rất xa. Đối với rất nhiều tin tức ở Vương Đô,

Thanh Đàn Thành đều không biết. Chỉ có đại lão của các gia tộc mới khả năng

biết được. Trần Thư Lễ không ngờ nắm giữ hướng đi mới nhất của Vương Đô. Có

thể thấy được chí hướng của hắn đã sớm là hoàng cung!

\- Như thế nào, có hứng thú theo ta lăn lộn không?

Tần Quân nhíu mày hỏi. Loại người này có tiềm lực sau này có thể trở thành

nhân tài trị thế. Hắn cũng không muốn buông tha.

\- Theo ngươi lăn lộn?

Trần Thư Lễ sửng sốt. Có cần nói trắng ra như vậy hay không?

Trần Diệu Âm quan sát Tần Quân, trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ hiếu kỳ.

\- Công tử này thật sự là cấm vệ sao?

\- Không biết. Đời này ta còn chưa đi ra khỏi Thanh Đàn Thành.

\- Y phục trên người hắn thoạt nhìn rất không tầm thường!

\- Có thể khiến cho đại công tử Trình gia chịu thiệt, người này tuyệt đối

không đơn giản!

Dân chúng chung quanh bàn luận ầm ĩ. Đối với chế phục cấm vệ, cũng không phải

là chuyện toàn dân đều biết. Bằng không lúc vào thành những binh sĩ kia cũng

không dám thu lệ phí vào thành của Tần Quân.

Hạo Thiên Khuyển tiến đến bên cạnh Tần Quân. Nó đánh giá Trần Thư Lễ, ánh mắt

lộ ra vẻ khinh bỉ. Tên thư sinh nho nhã này tu vi mới miễn cưỡng tới Luyện Khí

Cảnh tầng một. So với một người bình thường cũng không có sự khác biệt quá

lớn.