Trạch Nhật Phi Thăng (FULL)

Chương 558. Nguyên Thủy Thiên Thần 3

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đột nhiên thiên tử âm đình mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên vầng mặt trời lụi tàn trên bầu trời, lộ vẻ kinh hãi.

Gương mặt hắn lộ vẻ vui mừng, ném nửa bộ thi thể của mình sang một bên, giọng nói kích động tới mức run rẩy: “Đến rồi! Cuối cùng cũng đến rồi.”

Hắn cười ha hả, kích động tới mức lệ nóng doanh tròng: “Tam giới triều tịch sắp tới, cuối cùng cơ hội cho chúng ta cũng đến rồi!”

Chư Thiên Vạn Giới, mỗi thế giới đều có cõi âm, cõi âm của những thế giới này cắt cứ chằng chịt, tự thành một thể, trong đó còn ẩn giấu không biết bao nhiêu lão quái vật. Giờ phút này tất cả đều bị luồng thần lực này làm kinh động.

Bọn họ ngẩng đầu lên, dồn dập nhìn lại, chỉ thấy vô số tro tàn tiền giấy tạo thành thần lực hương hỏa phun trào, bay lượn xung quanh vầng mặt trời lụi tàn, tạo thành một quầng sáng hắc ám khổng lồ.

“Rốt cuộc lão già Đông Nhạc đang làm cái gì?”

Một góc u tối sâu trong cõi âm bỗng có giọng nói vang lên: “Hắn ẩn nấp chuẩn bị hai vạn năm, thời khắc này đã phát huy tác dụng. Hai vạn năm trước hắn để một quả trứng Kim Ô trong tổ chim trước nhà họ Hứa. Hôm nay đổi lấy một bình Dao Trì tiên thủy.”

“Đạo của hắn, cuối cùng cũng thành.”

Sâu trong vực Thương Ngô, một giọng nói già nua cảm khái: “Hắn nhờ thằng nhóc họ Hứa đó lấy Dao Trì tiên thủy, nhanh hơn ta một bước. Biết thế ta không cần quá thận trọng, cứ xin thằng nhóc họ Hứa một bình tiên thủy.”

Trong vực Thương Ngô có một giọng nói khác vang lên: “Phụ thần cũng có trứng chim à?”

Giọng nói kia trả lời: “Không có, nhưng ta có một cô con gái xinh đẹp.”

Giọng nói của cô gái kia vừa thẹn vừa giận: “Phụ thần!”

Trong Vọng Hương đài, đại điện đồng xanh lóe lên tiên quang, bốn phía xung quanh đại điện là từng na sư và luyện khí sĩ không có tai mắt mũi miệng, đi lung tung như con ruồi. Nhưng đột nhiên tất cả đều dừng lại.

Trong tiên điện đồng xanh, tiên quang mông lung, trong tiên quang loáng thoáng bóng dáng một nữ nhân cao gầy, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời cõi âm.

“Thần linh nguyên thủy Thiên đạo sắp tái hiện ư?” Cô hạ giọng nói.

Cùng lúc đó, trong Vọng Hương đài, khắp nơi trong cấm địa có những ý thức còn cô xưa hơn cô chậm rãi thức tỉnh, tối nghĩa khó hiểu, có một số ý thức cổ xưa tới mức khi nó di chuyển địa hình Vọng Hương đài cũng biến hóa theo, núi sông chuyển dời, ánh sao đổi thay!

Những ý thức cổ xưa này đã hòa làm một với thiên địa, ý thức quá mạnh lại lâu rồi không di chuyển. Cho nên một khi chúng di chuyển khiến cho cả địa hình sông núi đều biến đổi kịch liệt!

“Thần linh thời đại Thiên đạo nguyên thủy đang dần dần phục hồi ư?” Một ý thức trẻ trung tỉnh lại đầu tiên dò hỏi.

Không ai trả lời hắn.

Những ý thức cổ xưa vẫn đang thức tỉnh.

Bầu trời cõi âm đột nhiên vỡ ra, để lộ một vực sâu khác, vô số máu thịt đang leo lên vách đá, mong thoát khỏi vực sâu này.

Nữ nhân y phục cung đình tế Thập Nhị Trọng Lâu chiếu sáng vực sâu, nhìn từ xa lại như một con đom đóm bay vào cái miệng lớn bằng trời.

Lúc này nữ nhân kia bỗng dừng lại, quay đầu nhìn về phía vầng mặt trời lụi tàn trên không trung, lộ vẻ nghi hoặc: “Sao luồng thần lực này lại cường đại như vậy? Vượt qua khí tức của Thiên thần, là cái gì đây?”

Cô lấy làm khó hiểu, quay người bay vào vực sâu, hạ giọng nói: “Tới hỏi sư phụ xem.”

Còn bốn phía xung quanh vầng mặt trời lụi tàn, đám người chủ nhân Nê Hoàn cung, nam nhân đội nón che dồn dập dừng bước, nhìn về phía vầng mặt trời lụi tàn, ai nấy lộ vẻ nghi hoặc.

Thần lực mênh mông thâm thúy trong cõi âm tạo thành hào quang thần lực xung quanh vầng mặt trời lụi tàn, ngăn cản bước tiến của bọn họ.

Bọn họ định lao thẳng vào vầng mặt trời này, tìm ra vị trí của Hứa Ứng, cho dù đối đầu với vị Đông Nhạc tiên sinh thần bí kia cũng phải thử một phen.

Dù sao động thiên na tổ rất quan trọng, có năng lực chém động thiên của người khác, luyện hóa hoàn toàn tiên dược; mang sức hấp dẫn trí mạng đối với bọn họ. 

Nhưng bây giờ luồng thần lực này cường đại tới mức bọn họ cực kỳ e ngại!

Bọn họ im lặng, ai nấy xoay người rời khỏi, không nói một lời.

Đối với bọn họ mà nói, xông vào không phải cách tốt nhất.

Hứa Ứng không thể ở trong vầng mặt trời lụi tàn cả đời, biện pháp tốt nhất là đợi Hứa Ứng tự đi ra.

Đông Nhạc cung, quan tài ngọc.

Phất trần cắm vào kim thân của nam nhân trong quan tài bỗng rung nhẹ, ba ngàn sợi tơ nhuốm máu, như những xúc tu nhỏ bé, chậm rãi chui vào sâu trong thân thể.

Kim thân của nam nhân kia đột nhiên mở mắt, một giọng nói trầm trầm vang lên từ trong cổ họng: “Ba ngàn tiên đạo, sáu vạn năm trước không thể diệt trừ ta, tới giờ càng không làm được!”

Vô số lực lượng hương hỏa ập tới, hóa thành tiếng tụng niệm của ngàn vạn chúng sinh,  ầm ầm chấn động, ăn mòn ngược lại tiên đạo, khiến đạo âm của phất trần rối loạn, đạo văn cũng theo đó vận chuyển trì trệ!

Sợi tơ của phất trần từ từ bị ép ra ngoài!

Kim thân nam nhân kia giơ bàn tay lên, nắm lấy chỗ yếu của phất trần, rút mạnh ra ngoài.

Đột nhiên phất trần thoát khỏi tay hắn, rút hết sợi tơ ra, viu một tiếng xuyên thủng mái vòm Đông Nhạc cung, lao ra ngoài.

Phất trần xoay tròn, ba ngàn sợi tơ ầm ầm chuyển động, khoảnh khắc sau chỉ thấy sợi tơ càng ngày càng dài, như từng thanh tiên kiếm mềm mại rủ xuống, trên tiên kiếm khắc đầy phù văn tiên đạo tối nghĩa khó hiểu!

Ba ngàn sợi tơ khắc dấu phù văn tiên đạo, mà không cái nào giống cái nào!

Ba ngàn thanh tiên kiếm bao vây chi chít xung quanh Đông Nhạc cung, phù văn tiên đạo lóe lên hào quang rực rỡ không gì sánh được, tiên âm chấn động, tối nghĩa khó hiểu, nhiễu loạn lực lượng đại đạo thiên địa, mắt thấy sắp phá tan cung điện này, xay nó thành bột phấn!

Nam nhân Kim Thân kia bay lên từ quan tài, Nguyên Thần khổng lồ phủ kín vầng thái dương đột nhiên sải bước đi vào thân thể!

Vầng mặt trời lụi tàn bay về phía sau, xuất hiện sau đầu hắn, tro tàn tiền giấy tạo thành hào quang thần lực xoay tròn bên ngoài vầng thái dương.

Ba ngàn sợi tơ hóa thành tiên kiếm bị ném khỏi vầng mặt trời lụi tàn, phất trần mang theo ba ngàn sợi tơ tung hoành, như có cao thủ tuyệt thế cầm phất trần bay lượn xung quanh nam nhân kim thân, chém giết với hắn.

Nam nhân kim thân giang năm ngón tay, nghênh tiếp ba ngàn sợi tơ.

“Các hạ chỉ là một tiên nhân mà định đối đầu với thần lực của đông đảo chúng sinh trong Chư Thiên Vạn Giới hay sao?”

Hắn đột nhiên phát lực, sợi tơ biến thành tiên kiếm dồn dập đứt đoạn, phất trần chỉ còn cái chuôi trụi lủi, xé gió bay ra xa.

Tiên kiếm lại hóa thành sợi tơ bồng bềnh rơi xuống.

Lúc này Hứa Ứng đang đột phá Khấu Quan kỳ thứ hai, Kim Đan phi thăng, đang tới thời khắc tiến vào Thập Nhị Trọng Lâu.

Trong cơ thể y, hồn phách bay lên, ngồi trên tầng đầu tiên của Thập Nhị Trọng Lâu, Kim Đan bay tới, lưu dấu vào mi tâm y, Kim Đan không có ranh giới dần dần dung nhập vào hồn phách của y.

Y phát động Thái Nhất đạo dẫn công, còn đang suy tư thế nào là Nguyên Thần, Kim Đan làm sao để biến thành Nguyên Thần, đột nhiên cảm ứng được vị thần lực hùng vĩ phủ kín thiên địa tạo thành vị thần linh vô thượng kia.