Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Cuộc chiến tín ngưỡng tàn khốc lấy chúng tín đồ Tử Vong tập thể đầu hàng mà hạ màn, điều này làm cho Wayne lên không được xuống không xong cảm thấy hết sức khó chịu.

Hắn thừa nhận uy lực của súng lục, nhưng mà việc này cũng rất phá hủy bầu không khí, mất công hắn vừa rồi tâm lý hoạt động phức tạp.

Hành động không có tiết tháo của những tín đồ Tử Vong cũng làm cho Wayne mất đi lòng kính sợ tối thiểu đối với thần linh trong thế giới này, suy nghĩ một chút cũng không sai, đại lão nữ trang làm đại ca dẫn đầu, dựa vào bán thiết lập nhân vật để cắt rau hẹ, thượng bất chính hạ tắc loạn, không thể mong đợi tín đồ Tử Vong thà chết chứ không chịu khuất phục.

Wayne thở dài cảm thán, như vậy cũng rất tốt, hắn bình thường không có gì đặc biệt, thế giới an toàn, hắn cũng được an toàn.

Bên cạnh, các tín đồ hai tay dựa vào tường đứng thành một hàng, William ỷ vào mình mạnh mẽ to khỏe, tiến hành ân cần thăm hỏi vật lý lên trên mặt từng tên tù binh.

Trong đó có một khuôn mặt Wayne rất quen thuộc, công nhân bến tàu Pluto, gã bị một bộ liên chiêu trôi chảy như tơ của William đánh ngã xuống đất.

Hadoken, Shoryuken, Hurricane Kick (X)

Đấm móc trái, đấm móc phải, đấm móc ngược (√)

Chờ đến khi tất cả mọi người đều đàng hoàng thành thật, Veronica mới bắt đầu thẩm vấn, vẫn là đi theo lối cũ, nấm ăn ngon đến mức khiến cho người ta sinh ra ảo giác.

Veronica lần lượt truy xét tung tích của Tử Vong hành giả, cô không nghĩ tới bản thân sẽ có thể lấy được đột phá to lớn trong thời gian ngắn như vậy, còn thành công tiêu diệt một cứ điểm của đối phương, nhưng theo thẩm vấn tiến hành, cô khó tránh khỏi bắt đầu thấy thất vọng.

Tối hôm nay Tử Vong hành giả không tham gia tụ họp, người tổ chức nhìn như thủ lĩnh chỉ là một tiểu đệ chạy chân, Veronica không chỉ bắt hụt, còn thành công đánh rắn động cỏ.

Cắm sào chờ nước thì tính khả thi quá thấp, Veronica hỏi hướng đi của Tử Vong hành giả, lấy được một câu trả lời là gã đã trở về quê quán để kết hôn.

Wayne vò đầu, quá khó tin, nhưng... Rất dân dã, ma pháp sư thần thần bí bí trong suy nghĩ của hắn lập tức trở nên rất gần gũi.

Thông qua tra hỏi, Veronica biết được tục danh cùng địa chỉ quê quán của Tử Vong hành giả.

Mike · Nelson, biệt hiệu "Mike máu tươi", quê quán gã là trấn nhỏ Kafuno nằm ở phía tây bắc vùng ngoại ô thành phố Lundan.

Mike xuất thân từ một gia đình nghèo, một mình đi tới thành phố lớn dốc sức nỗ lực, quanh năm trà trộn ở bến tàu cùng khu vực kho hàng, trong một lần tranh giành việc làm đã đắc tội với địa đầu xà, bị đánh đến cả người đầy máu, nên được đặt cho biệt hiệu là Mike máu tươi.

Mike muốn có người không có tiền, muốn có đầu óc không có tiền, muốn có tiền không có tiền, đã định trước là cả đời này sẽ không thể trở mình, nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, gã sẽ bị bến tàu ép khô giá trị thặng dư, đến một ngày không thể làm việc được nữa thì sẽ mang số tài sản ít ỏi tích góp được cùng một thân thể đầy bệnh tật và mệt mỏi trở lại quê quán.

Nhưng không biết vì lý do gì, Mike xoay người, gã trở thành tín đồ của nữ thần Tử Vong, còn thành công nắm giữ ma pháp, lôi kéo được một đám tiểu đệ giành được một địa bàn ở khu vực kho hàng.

Đối với chuyện xảy ra trên người mình, Mike không nói ra một chữ, gã vô cùng thành kính Tử Vong, tính cách cũng xảy ra thay đổi cực lớn.

Trong lúc Veronica thu thập tình báo, Wayne không kìm được sự ngờ vực trong lòng, hắn tò mò hỏi William: "William, theo những gì anh biết, nữ thần Tử Vong là nam hay nữ?"

"Nữ."

William trả lời mà không do dự chút nào, nói xong còn bổ sung thêm một câu: "Ít nhất bên ngoài là hình tượng phái nữ."

"Còn trên bản chất thì sao?"

"Cái này thì tôi... Tại sao anh lại hỏi như vậy?"

"Ách, vừa rồi lúc tôi lẫn vào trong đám người giả bộ cầu nguyện, bên tai nghe được một giọng nói, không biết là có phải nữ thần Tử Vong hay không, rất trầm thấp, chắc chắn là giọng của phái nam, hắn hỏi tôi rằng có bằng lòng dâng lên hết thảy hay không." Wayne nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"Đó không phải là nữ thần Tử Vong, là một trong ba vị Đại hành giả Tử Vong, Quan trắc giả Griou, nhìn thấy ký hiệu con nhện bên kia không, đó chính là ký hiệu tượng trưng của Quan trắc giả.

William giải đáp băn khoăn của Wayne, tiếp đó anh ta ngạc nhiên nói: "Tử Vong chưa bao giờ chủ động giáng xuống, nhưng có thể để cho Quan trắc giả tự mình phát ra lời mời, anh may mắn đấy, điều này nói rõ anh và Tử Vong vô cùng phù hợp."

William còn có một câu chưa nói, Wayne có thể được Quan trắc giả mời, có khả năng cực lớn sẽ trở thành thần quyến của nữ thần Tử Vong ở nhân gian, cũng nhờ đó có thể đạt được năng lực cường đại, tuyệt đối không phải là kẻ mà các môn đồ Tử Vong hành giả khác có thể đánh đồng.

"Bị Tử Vong vừa ý thì coi là may mắn cái gì chứ, Quan trắc giả Griou..."

Wayne vừa nói được nửa câu đã bị William che miệng lại, mặt to của William kề sát vào hắn, cảnh cáo nói: "Anh đã bị Quan trắc giả liệt vào danh sách, không thể trực tiếp hô to tên của hắn, nếu không hắn sẽ cho rằng anh đang đáp lại lời mời, hiểu chưa?"

Wayne ngẩn người, đẩy ra bàn tay giống như đang lợi dụng của William, ngạc nhiên nói: "Nếu như hắn cho là tôi làm ra đáp lại, sẽ xảy ra chuyện gì?"

"Ý chí của hắn sẽ giáng xuống nơi đây, gieo xuống ký hiệu của môn đồ Tử Vong cho anh." William ngưng trọng nói.

"Ừng ực!"

Giọng nói của William rất âm u lạnh lẽo, không có lạc quan tràn đầy ánh nắng như thường ngày, sự tương phản to lớn khiến cho Wayne nuốt nước miếng một cái theo bản năng, thầm hô một tiếng nguy hiểm quá, may có cơ lão kịp thời ngăn cản, nếu không ý chí của Đại hành giả giáng xuống, hôm nay nhất định không có nước hoa quả ngon để uống.

Đang suy nghĩ, khu vực trung tâm kho hàng đột nhiên xảy ra dị biến, ký hiệu hình tam giác ngược bị cây xanh nhấn chìm bỗng tăng vọt hắc quang, tám cái chân nhện vặn vẹo quấn quanh hư không, dường như thời gian hiền triết đã kết thúc, nó lại trở nên sinh long hoạt hổ.

Chân nhện vặn vẹo chui vào hư không, nối liền khu vực bên ngoài, tiếng thì thầm trầm thấp vang vọng khắp kho hàng, theo sát mà đến là xung kích mãnh liệt từ tấm màn đen.

Sóng trùng kích bóng tối gột rửa toàn trường, dọc đường nó đi qua đã phủ lên tất cả sự vật thành hai màu xám trắng.

Veronica không phòng ngự, William cũng không, có vẻ như bọn họ đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, hoặc là nói, bọn họ đang chờ đợi giờ khắc này, không chỉ không có phòng ngự, hai người còn thản nhiên đón nhận lễ rửa tội của hắc quang.

Các tín đồ cũng đều bình tĩnh đón nhận, sóng trùng kích chỉ là sự đáng sợ về mặt thị giác, thực chất thì không có tính sát thương vật lý, chờ đến sau khi hắc quang tiêu tán đi, kho hàng màu xám trắng cũng theo đó mà trở về diện mạo vốn có.

Ngoại trừ Wayne, hắn cảm thấy thân thể của mình đã xảy ra biến hóa nào đó.

"Veronica, cô thế nào?"

William thăm dò hỏi một câu, trông thấy Veronica lắc đầu, thở dài nói: "Quả nhiên không thể cởi bỏ nguyền rủa dễ dàng như vậy, lần trước ai nói âm nhân âm ra dương vậy, nga, là tôi suy đoán, vậy cái kia không sao."

Veronica không bình luận gì, chỉ cho William một cái liếc mắt để anh ta tự mình lĩnh hội.

"Mạo muội chen ngang một câu, liên quan đến nguyền rủa, có thể nói cụ thể một chút hay không, có phải ý chí của Quan trắc giả đã giáng xuống hay không?" Wayne thần sắc cứng đờ, sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng áo.

"Không liên quan đến Quan trắc giả, cũng không liên quan tới anh, nguyền rủa đến từ một vị Đại hành giả khác của Tử Vong, Thẩm phán giả, bởi vì phá hư nghi thức dẫn tới bị nguyền rủa, tôi đã làm ma pháp trên người anh, nó sẽ bảo vệ anh tránh cho nguyền rủa tổn thương."

William chụp tay vỗ lên đầu vai Wayne, đang đắc ý bản thân mình sáng suốt biết dự kiến trước thì đột nhiên trợn to hai mắt, không thể tin nói: "Chuyện gì xảy ra, ma pháp tôi đâu? Anh, anh trúng nguyền rủa?"

"Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai, tôi cũng có biết đâu!"

Wayne vẻ mặt đưa đám, hắn đương nhiên biết chuyện gì xảy ra, nhưng trẻ con mới nhận sai, người lớn phải biết vung nồi mới là đạo lý đúng đắn và đáng tin cậy.

Đúng như dự đoán, William cho là bản thân thi thuật sai lầm dẫn tới việc Wayne bị nguyền rủa, cả người hoang mang rối loạn, nói chuyện cũng không thể nói trôi chảy: "Đừng hoảng hốt, anh không phải là ma pháp sư, sẽ không bị nguyền rủa phong ấn ma lực... Không đúng, anh cảm giác ra sao, như thế nào, thân thể có xảy ra biến hóa gì hay không?"

Anh ta vừa nói, vừa sờ tới sờ lui trên người Wayne, Wayne không chịu, vèo một cái nhảy ra xa xa.

Sờ chỗ nào vậy, đó là chỗ mà cùng phái có thể sờ à!

"Đúng là thân thể có một chút biến hóa."

Wayne nhấp nhấp môi, ánh mắt lơ lửng có chút mê mang, nửa thật nửa giả nói: "Tôi rất đói, muốn ăn cái gì đó, chậc chậc, càng nghĩ càng thấy đói."

Vừa nói, đôi mắt hắn dán mắt nhìn thẳng vào Veronica, nhận được một ánh mắt hung tợn, thức thời đưa mắt đặt lên người William.

"Wayne, chẳng lẽ anh muốn ăn thịt người sao?" William vô thức lui về phía sau một bước.

"Cái kia ngược lại không có, chính là cảm thấy đói bụng như bình thường, thức ăn có thể lấp no bụng là được, ngoại trừ khoai tây ra, còn có.... Một loại cảm giác đói bụng khác."

Wayne hít sâu một hơi: "Không phải thân thể, mà là một chỗ nào đó không thể diễn tả rõ ràng được, tôi hình dung không ra, tạm thời cho là linh hồn đi. Linh hồn của tôi thèm ma pháp, ách, hẳn là năng lượng của ma pháp... Tôi không phải chuyên nghiệp, không biết nên hình dung thế nào."

"Ma lực?" William cướp trả lời.

"Đúng đúng đúng, chính là cái này, tôi còn thèm ma lực."

Wayne gật đầu liên tục, chắc chắn nói: "Linh hồn tôi khát vọng ma lực, nếu như không có ma lực bổ sung, linh hồn rất nhanh sẽ bị chết đói, không sai, chính là như vậy!"

Nói đến đây, hắn lại nhìn về phía Veronica một cái, không ngoài dự liệu, lại nhận được một ánh mắt hung dữ.

" Nguyền rủa của Thẩm phán giả có tính không xác định cùng đùa ác ý cực cao, lấy ma lực làm thức ăn cũng không phải không có khả năng, nhưng anh ta lại chỉ là một người bình thường, không có ma lực thỏa mãn cơn đói của linh hồn, mặc dù có, cũng sẽ bởi vì bị phong ấn do vừa mới trúng nguyền rủa, nếu như để mặc không quan tâm..."

Góc tường truyền tới tiếng giảng giải phổ cập kiến thức, Wayne theo tiếng cúi đầu nhìn lại, đập vào mắt là mèo đen Monica đang bước từng bước chân mèo khoan thai uyển chuyền tiến về phía mình.

"Mèo, mèo nói chuyện." Wayne trợn to hai mắt.

Monica nhảy một cái nhảy lên trên đỉnh đầu William, tiếp tục nói: "William, bởi vì sai lầm của cậu, hại một người bình thường bị nguyền rủa, anh ta sẽ chết, cậu phải chịu trách nghiệm cho sai lầm của mình."

"Tôi có thể có biện pháp gì đây, tôi bị nguyền rủa phong ấn toàn bộ ma lực, giờ còn có một chút cũng là nhờ gom góp từ việc minh tưởng mỗi ngày, không giúp được anh ta." William cực kỳ tủi thân, chớp chớp mắt to mày rậm nhìn về phía Veronica.

"Ver..."

"Hừ!"

Nhận được một cái ót.

William bất đắc dĩ, nâng Monica trên đỉnh đầu lên thật cao, cười đùa cợt nhả nói: "Cậu may mắn, không bị phong ấn ma lực, hay là như vậy, cậu phụ trách cho anh ta ăn no, coi như là tôi nợ cậu, sau này cậu muốn ăn cái gì tôi sẽ làm cho cậu ăn."

Monica lại là rất dễ nói chuyện, trên mặt mèo hiện lên vẻ trầm tư: "Có thể là có thể, nhưng tôi không thể vẫn luôn thỏa mãn anh ta, trừ phi chính anh ta minh tưởng thu được ma lực."

"Nhưng việc này quá khó, anh ta rất nhanh sẽ bị chết đói." William lắc đầu.

"Không sai."

Monica gật gật đầu, một hồi lâu sau, nó tránh thoát khỏi William, nhẹ nhàng nhảy lên đầu vai Wayne, đệm thịt dưới móng vuốt của nó dán vào trên mặt Wayne.

Ôi chao, quả cầu thịt nho nhỏ thật là đáng yêu!

Wayne liếc nhìn qua sườn má, đối mắt với cặp mắt mèo màu vàng kim của Monica, Monica khàn khàn nói: "Tôi có thể trồng hạt giống ma lực cho anh, dẫn dắt, đồng thời trợ giúp anh trở thành ma pháp sư trong thời gian ngắn nhất, nhưng trên đời không có bữa trưa nào miễn phí, tôi là người dẫn đường của anh, từ nay về sau, anh chỉ có thể thờ phụng nữ thần Ánh Trăng giống như tôi, có vấn đề gì không?"

"Không có."

Wayne âm thầm mừng rỡ, nhân lúc rối loạn biện ra cái cớ là có thể trở thành ma pháp sư, đúng là thuộc về nhân họa được phúc.

Có điều, thiếu nữ ma pháp cùng sủng vật đáng yêu vừa biết nói chuyện lại còn có thể ban cho ma lực, tổ hợp loại này hình như hắn đã gặp ở nơi nào thì phải....