Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lý Xương Hải vẫn luôn nhìn qua bên chỗ Tô Bình Nam, thấy hắn giơ bảng cũng hơi kinh ngạc. Tất cả tài sản bán đấu giá của Lý Nho Minh, hắn đã tìm người giám định chuyên nghiệp giám định xong, tòa nhà 00031 này là tài sản thấp kém. Không nằm trong bánh ga tô bọn họ muốn chia cắt.

Lý Xương Hải không tin mục đích của Tô Bình Nam sẽ là tòa nhà này, hắn nhìn chòng chọc vào vẻ mặt bình tĩnh của Tô Bình Nam, mưu toan tìm ra chút dấu vết để lại.

Sắc mặt Tô Bình Nam vẫn trầm tĩnh như cũ, chỉ là tay trái bất động thanh sắc vỗ vỗ cặp đùi nở nang của Trương Lệ Hoa, ra hiệu cho nàng tỉnh táo lại.

"260 vạn lần thứ ba, được!"

Tiếng búa giáng xuống, Tô Bình Nam lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, viên trân châu này được mình lấy vào tay, đây là sản nghiệp thứ hai của mình.

Trương Lệ Hoa sắc mặt ửng đỏ, cố gắng nhiều ngày như vậy cũng không có uổng phí, cảm giác trong lúc giơ tay nhấc chân tiêu mấy trăm vạn khiến cho nàng có chút mê say.

Khi tất cả kết thúc, Tô Bình Nam mới quay qua mỉm cười với Lý Xương Hải đang nhìn chằm chằm mình, xem như lên tiếng chào.

Đấu giá vẫn đang tiến hành đâu vào đấy, đa số sản nghiệp chất lượng tốt của Lý Nho Minh đều bị bọn họ ép giá lấy tới tay, bọn người Lý Xương Hải và Ngô Ngạn cảm thấy thắng lớn.

Thậm chí Lý Xương Hải cảm thấy mình thiếu phong phạm đại gia, mặc dù Tô Bình Nam tới rất là khí thế nhưng cũng hiểu chuyện, mình có chút nghe gió tưởng là bão. Cười thầm, xem ra chuyện kết thúc, gọi Tưởng Khánh Sinh đến uống ly rượu với nhân tài mới nổi này cũng được, coi như có thêm một người bạn có thêm một mối quan hệ.

Tô Bình Nam thuận lợi lấy được mục tiêu, vừa lòng thỏa ý, dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần. Những người trong này gian lận giá thầu hắn cũng biết.

Khi tất cả tài sản đấu giá xong, Tô Bình Nam đứng dậy muốn rời khỏi đây, người đấu giá hô lên một câu khiến cho hắn bất ngờ.

"Tiếp theo là vật phẩm đấu giá sau cùng, các ông chủ lớn còn chưa ra tay phải chớp lấy cơ hội nha."

Người đấu giá nước miếng tung bay, vẻ mặt hưng phấn, hôm nay hắn chủ trì buổi đấu giá có kim ngạch khổng lồ này, sắp hoàn thành thuận lợi, lợi ích như thế nào, trong toàn bộ tỉnh Thiên Nam, hắn là người đấu giá giàu kinh nghiệm nhất.

Chuyện gì xảy ra? Tô Bình Nam nhìn Trương Lệ Hoa lãnh nhiệm vụ thu thập tư liệu một cái, trong mắt lóe lên vẻ bất mãn.

Trương Lệ Hoa cũng có chút oan ức, nàng bỏ hết cả tiền vốn thu thập tư liệu, thế mà cuối cùng vẫn xảy ra vấn đề.

"Các ông chủ, xin lỗi. Công ty này không phải sản nghiệp dưới trướng Lý Nho Minh mà là xí nghiệp dưới quyền, cho nên mọi người không biết cũng là chuyện bình thường." Người đứng đầu tổ chịu trạch nhiệm đấu giá thấy người phía dưới có chút xôn xao, cầm lấy micro của người đấu giá, giải thích.

"Một công ty taxi có đủ điều kiện tự vận hành, có giấy phép vận hành 360 chiếc xe taxi."

Khi nghe xong mấy câu này, toàn trường yên tĩnh lại.

Tô Bình Nam cũng hít thở nặng nề. Những người khác không biết nhưng hắn biết, trước khi hắn trùng sinh, Ô Thành chỉ có ba công ty quản lý xe taxi, có hai công ty thuộc về Cục quản lý xe taxi, nói cách khác, chỉ có một công ty có khả năng vận hành độc lập, không có cái khác.

Hắn nhớ rõ giấy phép vận hành xe taxi, sau này đến năm 19 cũng không có tăng lên, một bộ giấy chứng nhận lên giá đến 65 vạn, còn là có tiền mà không mua được. Trong mấy chục năm này, mấy cái chứng nhận này là gà đẻ trứng vàng.

Sở dĩ bộ môn chịu trách nhiệm đột nhiên muốn đấu giá, thật ra thì nguyên nhân chính là do nội bộ cãi cọ. Năm 93, Ô Thành bắt đầu cải cách ngành nghề xe taxi, thành lập công ty quản lý xe taxi. Yêu cầu bộ môn chịu trách nhiệm tách ra, bộ môn chịu trách nhiệm đâu có chịu, dứt khoát thừa cơ hội này bán thử xem, bán được thì còn có thể phát triển ngành nghề khác dưới tay mình, như vậy mới có trò hay này.

"Giá khởi điểm, 200 vạn."

Không đợi mọi người suy nghĩ, người đấu giá ra hiệu bắt đầu kêu giá.

"250 vạn." Tầm nhìn lâu dài của Lý Xương Hải cũng xứng đáng với cha hắn bồi dưỡng nhiều năm qua, lập tức hiểu được lợi nhuận trong đó, lần đầu tiên tăng giá đã thêm 50 vạn.

Ngô Ngạn và mấy người khác thì thiếu chút, mặc dù cảm thấy có thể có lợi nhưng nhìn thấy đại công tử Lý gia muốn có nó thì đều lắc đầu.

"260 vạn, 270 vạn, 400 vạn, 500 vạn, vị tiên sinh này đã ra hơn 500 vạn, còn còn có ai ra giá nữa không ạ?"

Hiện trường buổi đấu giá không chút rung động nào, tất cả mọi người ăn ý chia bánh ga tô, một vật phẩm đấu giá bất ngờ phá vỡ loại ăn ý này, người đấu giá hưng phấn đến giọng cũng trở nên the thé.

Mấy đại thương nhân ra giá, trở nên do dự dưới khí thế của Lý Xương Hải, những năm này, Lý gia long bàng hổ cứ ở Ô Thành, thâm căn cố đế, không phải đối tượng có thể đắc tội được.

"Bây giờ chúng ta có thể dùng bao nhiêu tiền, một tháng sau thì sao?" Tô Bình Nam hạ giọng hỏi thăm Trương Lệ Hoa.

"Trừ 260 vạn ngươi vừa dùng lúc nãy, còn có 150 vạn dùng để đầu tư trung tâm lưu trữ ở thị trấn Nhị Đài không thể đụng tới, chúng ta chỉ có 600 vạn."

"Một tháng sau thì sao?"

Tô Bình Nam cảm thấy có chút ít, cái bánh lớn trước mặt này, hắn muốn ăn hết, hắn cũng không sợ khiêu chiến.

"Dựa theo lượng vận chuyển bây giờ, chúng ta có thể có 1100 vạn."

Trương Lệ Hoa nói, trọng giọng nói có vẻ kính nể, nàng tận mắt nhìn thấy người đàn ông trước mặt từng bước từng bước phát triển đến nước này.

"Được, giơ bảng, 600 vạn."

Trong giọng nói Tô Bình Nam tràn đầy bá khí, không cho cự tuyệt.