Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tô Bình Nam gấp gáp chạy đến huyện Trường Dương, quyết định đến thăm Tô An Tây đang học lớp mười một tại trường Trung học số 1 Trường Dương trước tiên.

Hiện tại Tô An Tây mười tám tuổi, vóc dáng đã nảy nở, cao lêu nghêu, bộ đồng phục rộng thùng thình xấu xí cũng không che giấu được. Nàng có ngũ quan xinh xắn với sống mũi cao và làn da trắng nõn, là người tình trong mộng của toàn bộ nam sinh trẻ trung ngây thơ.

Đám tiểu lưu manh thời đại này không ngỗ ngược như cánh thiếu niên mai sau, vả lại cũng do chiến tích của Tô Bình Nam ở huyện Trường Dương quá bưu hãn, thế nên Tô An Tây mới được an ổn, không có ai quấy rầy nàng làm học bá.

Tô Bình Nam siêu vẹo dựa vào cột đèn ở cổng trường Trung học số 1 hút thuốc. Hắn đã đổi sang thuốc lá Hồng Tháp Sơn. Đành chịu thôi, bởi vì sau khi sống lại, thật sự là hắn không quen hút Tử Quang Các không có đầu lọc kém chất lượng.

Trường Trung học số 1 đang vào giờ tan học, đôi khi có vài tên nhóc như hỏng học lớp bổ túc và lớp mười hai nhận ra hắn, có đứa to gan còn tươi cười chào hỏi hắn. Đến khi đi xa rồi, người đó sẽ hào hứng chém gió với bạn học không quen biết hắn về quan hệ giữa mình và Tiểu Hồng Bào.

"Ca, sao ngươi lại đến đây?"

Tô An Tây duyên dáng yêu kiều đứng trước mặt Tô Bình Nam, khoác cánh tay hắn.

Quan hệ giữa Tô Bình Nam và Tô An Tây, Tô Định Bắc cực tốt. Tô Bình Nam vốn tiêu tiền như nước, đương nhiên sẽ không keo kiệt với hai nàng em gái. Vì vậy từ nhỏ hai nàng bé đã cực kỳ quấn quít hắn.

Tô Bình Nam ngừng suy tư, quan sát nàng em gái đã trẻ lại từ trên xuống dưới, sau đó nhếch miệng cười. Nàng em gái này của hắn có tính cách giống hệt mẹ, vô cùng dịu dàng.

Đời trước, để được phân công đi làm sớm, đỡ đần gia đình, một nữ học bá ngon nghẻ phải từ bỏ đại học, đi thi trường hướng nghiệp chẳng ra gì. Sau này nàng làm việc ở nhà máy cơ khí nông nghiệp còn bị giáng chức, kết hôn thì lấy phải kẻ bụng dạ hẹp hòi. Hôn nhân cực kỳ không hạnh phúc, cuộc sống cũng vô cùng khó khăn. Về sau Tô Bình Nam coi bốn biển là nhà, lang thang khắp đầu đường xó chợ. Nhưng hễ đến ngày lễ ngày tết, Tô An Tây sẽ tìm hắn, lén lút nhét ít tiền vào túi áo hắn vì sợ hắn từ chối.

Tô Bình Nam không suy nghĩ miên man nữa, thân thiết vuốt chòm tóc đuôi ngựa của Tô An Tây.

"Ta cho ngươi mấy đồng này. Để xem có kẻ nào có mắt không tròng bắt nạt ngươi."

Tô Bình Nam dúi tờ một trăm tệ vào cặp của Tô An Tây, cười ha hả nói.

"Ca à, nhiều thế!" Con nhà nghèo hiểu chuyện sớm, Tô An Tây lập tức luống cuống khi thấy tờ một trăm tệ màu xanh thẫm.

"Được rồi, anh trai ngươi có tiền."

Tô An Tây cực kỳ khâm phục anh hai mình. Tuy anh cả và cha mẹ không thích lối sống của anh hai, nhưng nàng lại cảm thấy đàn ông nên giống như anh hai. Nghe Tô Bình Nam nói vậy, nàng không từ chối nữa, mà ngập ngừng gật đầu.

Quả thật bình thường nàng đã rất tiết kiệm, nhưng vẫn cần mua ít tài liệu học tập.

Tô Bình Nam và Tô An Tây lại trò chuyện thêm vài câu. Trước khi đi, hắn lại nhấn mạnh: "Ngươi nhất định phải thi đại học cho ta, ta nuôi ngươi học đại học. Đại học có thể cho ngươi cuộc sống ngươi muốn, đã hiểu chưa?"

Hắn sợ Tô An Tây không để trong lòng, bèn híp mắt lại, nghiêm giọng nói: "Nếu ngươi dám nghe tên Tô Chấn Đông có tầm nhìn hạn hẹp kia nói linh tinh, ta sẽ trở về đánh gãy chân Tô Chấn Đông."

Tính cách của anh em nhà họ Tô hoàn toàn trái ngược nhau. Tô Chấn Đông có cái tên rất ngầu đấy, nhưng lại có tính cách của mộ lão nông điển hình: nhát gan, chất phác, sợ phiền phức, tham món lợi nhỏ. Cũng do tính cách này nên hắn bị Tô Bình Nam đánh không ít, dù lớn hơn Tô Bình Nam gần ba tuổi.

Tô An Tây nhìn dáng vẻ Tô Bình Nam là biết hắn nói nghiêm túc. Từ nhỏ nàng đã thấu tỏ sự bưu hãn của anh hai mình. Nếu mình không đồng ý thi đại học, nói không chừng hắn sẽ về nhà đánh gãy chân anh cả thật đó!

Tô An Tây ra sức gật đầu, đồng thời trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Thật ra nàng cực kỳ hướng tới cuộc sống đại học, nhưng lại lo lắng gia đình gánh vác quá nặng nề. Tuy nhiên, nếu anh hai đã nói không thành vấn đề, vậy thì chẳng có vấn đề gì hết. Trong nhận thức của Tô An Tây, chỉ cần Tô Bình Nam nói ra thì không có chuyện gì mà hắn không làm được.

Tô Bình Nam tạm biệt Tô An Tây, bắt đầu trù tính xem kế hoạch của chính mình có kín kẽ không. Hắn đã nghe ngóng, vụ án xảy ra ba ngày rồi. Trong kí ức, tiền bị đốt vào ngày thứ năm, cũng có nghĩa là hắn chỉ còn thời gian hơn một ngày để hành động.

Trùng sinh trở về, hắn nhất định phải hết sức cẩn thận. Trong tay hắn nắm giữ con át chủ bài, nếu không thể làm kín kẽ thì thà từ bỏ còn hơn, cũng tuyệt đối không mạo hiểm.

Nhà Lý Kiệt ở khu tập thể ngân hàng Công Thương. Đãi ngộ của ngân hàng Công Thương rất tốt, nhà nào cũng là nhà gạch. Hơn nữa, giữa các căn nhà có tường đất ngăn cách, có sân riêng cửa riêng, cực kỳ yên tĩnh.

Tô Bình Nam đội chiếc mũ kiểu cũ, cổ áo khoác dựng đứng, che kín cái đầu trọc đặc trưng nhất của mình.

Hắn còn cầm một hộp quà có giá gần mười tệ. Đối với người huyện Trường Dương mà nói, đây là món quà có giá trị không nhỏ.

Trời dần tối, Tô Bình Nam thấy Lý Kiệt thong dong đạp xe ra ngoài, lòng thầm khâm phục tố chất tâm lý của đối phương.

Hắn làm chuyện lớn như vậy mà vẫn thản nhiên ra ngoài đánh bạc, cũng xem như là một kẻ lợi hại.

Tô Bình Nam chỉnh lại cổ áo, vừa xách hộp vừa nghênh ngang đi vào trong.

Quả nhiên trên đường đi không có bất kỳ ai nghi ngờ. Trước sân nhà Lý Kiệt, Tô Bình Nam khom người giả vờ chỉnh dây giày, đồng thời liếc nhìn xung quanh. Sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, hắn lấy đà rồi nhẹ nhàng lộn nhào vào trong như một con báo.

Tô Bình Nam nhìn ổ khóa cũ kỹ trên cánh cửa, nhếch môi tự giễu. Mình học được ngón nghề này trong lúc rảnh rỗi buồn chán ở trong tù, tại một thời không khác.

Trong nhà rất tối, Tô Bình Nam lục lọi vài giây đã lôi sáu cọc tiền được gói thuần thục từ trong bếp lò ra. Hắn ngẫm nghĩ chốc lát rồi lấy bốn cọc, sau đó buộc giấy đã cắt sẵn có kích thước đương đương cọc tiền lại, gói với hai vạn còn lại rồi đặt về chỗ cũ.

Sau đó, hắn cẩn thận lấy một cái túi bóng đựng dầu hỏa to bằng gói mì ăn liền, đặt xuống bên dưới.

Hắn hành động vô cùng cẩn thận. Bốn vạn đã đủ để hắn lập nghiệp. Hắn đặt dầu hỏa vào đó để đảm bảo tất cả bị cháy hết khi mẹ Lý Kiệt nấu cơm, để lại hai vạn nhằm đề phòng chẳng may sau này xét nghiệm tro còn sót lại. Mặc dù ở niên đại này, chắc là khoa học kỹ thuật chưa phát triển đến vậy, song Tô Bình Nam cho rằng cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn.

Sau khi xong việc, Tô Bình Nam không rời huyện Trường Dương ngay, mà tiếp tục ngồi canh ở gần nhà Lý Kiệt một ngày.

Cho đến khi hắn trông thấy một bà cụ ăn mặc giản dị đi vào cổng nhà Lý Kiệt, một lát sau khói bếp lãng đãng bay lên, hắn mới khẽ mỉm cười rời đi.

Chẳng ai ngờ rằng một tập đoàn thương mại sừng sỏ trong tương lai lại bắt đầu tiến xa từ ngày hôm nay.