Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chương 14: Vị trí việc làm

 

Cơ bản là những thứ này. Về phần tiệc thánh, mỗi một bữa tiệc thánh đều không giống nhau, có thể là súp mè đen, cũng có thể là sữa, nước trái cây, sữa đậu nành, canh thịt, canh rau, sữa chua. Ha ha, cháu có phát hiện điểm giống nhau giữa chúng không?"

Thương Kiến Diệu thoáng suy tư rồi đáp: "Đều rất ngon."

"..." Nhậm Khiết cố giữ nụ cười: "Chúng đều là thức ăn lỏng hoặc gần như vậy, mà đồ ăn lỏng chính là thức ăn chủ yếu của sinh mạng mới và người qua đời."

Không chờ Thương Kiến Diệu nói gì, Nhậm Khiết chỉ vào cửa phòng: "Được rồi, cháu có thể về rồi."

Thương Kiến Diệu quay đầu nhìn thoáng qua, không bước đi và hỏi ngược lại: "Dì Nhậm, có tất cả bao nhiêu vị Chấp Tuế vậy?"

"Người bình thường khi biết về định nghĩa Chấp Tuế, đều khẳng định có mười hai người, nhưng thực ra không phải vậy." Nhậm Khiết cười đáp: "Có tổng cộng mười ba vị Chấp Tuế, trong đó có một người đại diện cho tháng nhuận, haha, ở những nơi không có tháng nhuận thì người tượng trưng cho cả năm."

"Tôn xưng của người là?" Thương Kiến Diệu hỏi tiếp.

Nhậm Khiết lắc đầu: "Dì cũng không biết rõ. Vị Chấp Tuế mà chúng ta thờ phụng là Tư Mệnh, không cần biết các Chấp Tuế khác."

Thương Kiến Diệu không hỏi gì thêm, quay người rời khỏi căn phòng số 35 khu A này.

Hắn nương theo ánh sáng đèn pin theo đường cũ trở về căn phòng số 196 khu B. Mỗi lần tới gần giao lộ, hắn đều học theo Thẩm Độ tắt đèn pin, dán sát tường mà di chuyển.

Về tới nhà, hắn đi tới trước bồn rửa tay, cầm lấy tuýp kem đánh răng đã bẹp dí như chỉ còn một tầng vô cùng mỏng manh, dốc sức chín trâu hai hổ mới nặn ra được chút xíu bôi lên trên bàn chải đánh răng thưa thớt.

Sau khi tập trung đánh răng rửa mặt xong, Thương Kiến Diệu thấy trần nhà vẫn chưa sáng, bèn ngồi xuống trước bàn gỗ, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.

Hắn giơ tay nắn bóp huyệt Thái Dương hai bên, rồi lại buông xuống.

...

Trong đại sảnh rộng lớn bên trên quần tinh dày đặc, bóng dáng Thương Kiến Diệu dần hiện ra.

Hắn nhìn bức tường kim loại tối đen lạnh lẽo gần đó trước, rồi ngửa đầu nhìn lên trời cao.

Những đốm sáng rực rỡ nhiều đếm không xuể hệt như những ngôi sao được miêu tả trong sách giáo khoa, hợp thành từng tinh hệ, mà từng tinh hệ lại hợp thành hệ ngân hà hơn.

Những cụm sao hệt như "ngân hà" này có tồn tại ranh giới, nhưng không rõ nét như thế.

Thương Kiến Diệu đã đếm xem nơi đây có bao nhiêu 'ngân hà' từ trước, lúc này, hắn lại đếm lại một lần nữa:

"Một, hai, ba... Mười một, mười hai, mười ba."

"Mười ba..."

Hắn im lặng, bóng người dần mờ đi, rồi biến mất trong đại sảnh như thâu tóm cả quần tinh.

...

Hắn ngồi chờ thêm một lát, thấy bên ngoài cửa sổ lập tức sáng rực hẳn lên.

Những ống đèn huỳnh quang trên trần nhà của các con đường đồng thời sáng lên.

Tòa nhà dưới lòng đất này chào đón bình minh.

Hắn, vẫn mặc chiếc áo khoác bông vải màu xanh thẫm từ trước trên người, cầm cặp lồng nhựa của mình lên, ra khỏi phòng đi thẳng tới khu C.

Đích đến là Chợ Cung ứng Vật tư.

Trên đường đi, Thương Kiến Diệu gặp Long Duyệt Hồng vốn sống ở cách đây không xa. Rất rõ ràng anh ta dậy sớm, không xếp hàng ở nhà vệ sinh công cộng.

"Hôm nay sẽ có kết quả phân việc..." Long Duyệt Hồng cố ý đứng chờ Thương Kiến Diệu trên con đường này, chính là tìm người để chia sẻ sự căng thẳng trong lòng.

"Đúng vậy." Thương Kiến Diệu nhìn phía trước, thấy một cô gái khẽ dỗ đứa bé đang gào khóc trước cửa một căn phòng.

Vẻ mặt hắn thay đổi như đang suy nghĩ điều gì đó, lại toát rõ vẻ mờ mịt.

Long Duyệt Hồng nhìn hắn một cái, vừa cùng hắn bước đi vừa hỏi: "Cậu, sao thế? Tối qua mơ thấy ác mộng chăng?"

Thương Kiến Diệu im lặng hai giây mới đáp:

"Đang nghi ngờ cuộc đời."

nổi, mà cũng chẳng hơi đâu đi hiểu.

Hai người tán gẫu linh tinh, cùng nhau đi tới Chợ Cung ứng Vật tư, chờ khi căng tin nhân viên mở cửa, cả hai đều tự bỏ 8 điểm cống hiến mua một quả trứng gà luộc, kèm hai chiếc bánh bao ngũ cốc và một đĩa dưa chua.

Ăn sáng xong, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng xách cặp lồng đi vào Trung tâm Hoạt động, ngồi vào một góc trong đại sảnh chờ kết quả phân công nhiệm vụ.

Lúc này Trung tâm Hoạt động trống rỗng, chỉ có nhân viên làm việc ở nơi này đang bận rộn lau chùi, dọn dẹp, bày đồ dưới cái nhìn soi mói của ông già Trần Hiền Vũ.

Hội người già tập thể dục hoặc nói chuyện phiếm ở chỗ này vào sáng sớm đã về hết. Người thì đưa đám trẻ con đi trường học, kẻ thì trực tiếp tới chỗ làm.

Công ty quy định, người tròn sáu mươi tuổi có thể được điều tới làm công việc thoải mái hơn, hoặc giảm một nửa lượng công việc. Chờ khi đến bảy mươi lăm tuổi, bọn họ mới có thể thật sự không phải đi làm, mỗi tháng sẽ được trợ cấp dựa theo cấp bậc nhân viên của bản thân.

Nhưng số nhân viên về hưu tròn bảy mươi lăm tuổi, có thể tới Trung tâm Hoạt động chơi đùa là không nhiều, bởi vì mấy thế hệ trước, trong hoàn cảnh chưa phổ biến cải tạo gen, vật tư thiếu thốn và thiếu dinh dưỡng, rất ít người có thể sống tới bảy mươi lăm tuổi.

Long Duyệt Hồng khe khẽ hít vào một hơi, nói như đang gợi chuyện:

"Hôm qua tôi gặp con gái của đồng nghiệp mẹ tôi rồi. Cô ấy vừa tròn mười tám tuổi, làm việc ở trạm phát thanh thuộc Bộ phận Giải trí, cao chừng mét bảy, trông cũng xinh xắn lắm. Cậu nói xem, liệu cô ấy có thích tôi không? Ôi, cải tiến gen rồi mà mới được một mét bảy lăm, trông cũng bình thường, thành tích các môn cũng chỉ thường thường bậc trung, chả có nghề nào nhận vào từ trước..."

Thương Kiến Diệu khẽ nhướng mày, hỏi: "Cô ấy tên là gì?"

Nghe xong câu trả lời của Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng khó có thể hiểu

"Phùng Vân Anh, ha ha, cô ấy không quen Hậu Di, bọn họ không chung tổ." Long Duyệt Hồng còn tưởng Thương Kiến Diệu muốn hỏi về Hậu Di, dù sao rất nhiều nhân viên trong công ty đều là thính giả trung thành của phát thanh viên này.

Thương Kiến Diệu không tỏ ra thất vọng, hỏi tiếp:
"Là khu nào tầng nào? Số nhà bao nhiêu?"

"Cậu hỏi mấy cái này làm gì?" Long Duyệt Hồng vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.

Thương Kiến Diệu liếc anh ta một cái: "Đi tìm cô ta hỏi một câu xem có khả năng thích cậu không."

"..." Long Duyệt Hồng dù non kinh nghiệm đến mấy cũng biết làm thế sẽ hỏng hết chuyện: "Ha ha, đừng đùa."

Anh ta không dám tiếp tục đề tài này nữa: "Thương Kiến Diệu, cậu hy vọng sẽ được vào bộ phận nào?"