Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chương 18: "Người được chọn" 2

 

Tưởng Bạch Miên nhìn xung quanh, cảm thấy hơi nghi hoặc:

"Tôi đâu có xui xẻo... Không phải là tôi bị phân công tới đây, tổ điều tra này của chúng ta thực ra là do tôi tự mình xin thành lập."

Cô ta cười rồi bổ sung thêm:

"Tôi luôn cho rằng cần phải biết nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt, chỉ như vậy chúng ta mới có thể tránh việc mắc phải sai lầm tương tự, mới tìm được nguồn gốc bệnh Vô Tâm, làm cho tất cả mọi người thoát khỏi nỗi sợ hãi của căn bệnh đó.

Vả lại các anh cũng nghe người ta đồn rồi, ở sâu trong đống đổ nát của một thành phố trên Đất Xám kia có cất giấu cánh cửa dẫn tới thế giới mới. Nếu chúng ta không bao giờ đi tìm, vậy chúng ta sẽ vĩnh viễn không vào được thế giới mới, vĩnh viễn sống chung với nạn đói, bệnh tật, dị biến và quái vật.

Đây là giấc mơ của tôi, cho nên tôi chủ động xin cao tầng của Bộ phận An toàn mong muốn được thành lập một tổ điều tra thế giới cũ mới.

Ha ha, tôi cũng thích đào bới lịch sử quá khứ từ các phế tích thành phố cũ, thích quan sát tình hình xã hội của các thế lực khác, tiếp xúc với người và vật ở những nơi và những trạng thái khác biệt."

Bạch Thần vốn im lặng ngồi trên ghế sô pha dài đột nhiên lên tiếng:

"Tôi nghe người ta nhắc đến cô. Anh ấy bảo cô là 'nhà xã hội học', là nữ thần của anh ấy."

Tưởng Bạch Miên cười một tiếng:
"Hở, cô nói gì cơ? Câu cuối cùng của cô là gì tôi không nghe thấy. Thôi được rồi, cô nói tình huống của mình đi."

Bạch Thần nhìn Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng, nói với giọng hơi khàn khàn:

"Tôi chủ động xin gia nhập. Có lẽ các anh cũng nhìn ra, tôi không phải người trong công ty, tôi từng là một dân lang thang ở hoang dã, sau đó được công ty nhận vào, hiện tại vẫn chưa có tư cách nhân viên chính thức. Mà tổ điều tra thế giới cũ có thể giúp tôi nhanh chóng hoàn thành mục tiêu này, nhanh chóng tăng cấp bậc nhân viên, đến lúc đó tôi sẽ có tư cách xin cải tạo gen."

Tưởng Bạch Miên nghiêng đầu như không nghe thấy rõ những gì Bạch Thần nói.

Cô ta cười hỏi:

"Có phải cô ấy nói xấu tôi sau lưng không? Ha ha, chúng ta chắc chắn sẽ phải thường xuyên hoạt động ở vùn hoang dã, cần một người dẫn đường quen thuộc địa hình, quen biết với nhiều thế lực, nhiều điểm quần cư. Đừng thấy cô ấy ít tuổi, chứ những gì cô ấy trải qua rất phong phú đấy."

Dứt lời, Tưởng Bạch Miên nhìn Thương Kiến Diệu:

"Tôi đã xem hồ sơ của anh, có thể đoán được đại khái lý do anh xin gia nhập tổ điều tra thế giới cũ. Ngoài sự kiện kia, còn nguyên nhân nào khác không?"

"Vì cứu vớt toàn nhân loại!" Thương Kiến Diệu nói to.

Tưởng Bạch Miên đờ mặt ra, sau đó giơ tay sờ tai:

"Hả? Anh nói gì cơ? Ha ha, không cần nhắc lại đâu. Long Duyệt Hồng, vì sao anh lại gia nhập tổ này?"

"Tôi bị phân công tới đây... Tôi vừa tốt nghiệp năm nay, chưa kết hôn..." Long Duyệt Hồng nức nở nói.

Dứt lời, anh ta kịp nhớ ra, lại lớn tiếng nhắc lại một lần nữa.

Tưởng Bạch Miên chớp mắt:

"Trong nhiều người như vậy, anh là người duy nhất không ghép đôi thành công? Trong nhiều sinh viên tốt nghiệp như vậy, anh lại là người duy nhất bị điều đến Bộ phận An toàn, hơn nữ còn là tổ điều tra thế giới cũ?"

Long Duyệt Hồng nặng nề gật đầu.

Tưởng Bạch Miên ngẫm nghĩ, rồi cười dịu dàng nói: "Những người như anh, chúng tôi thường gọi là 'người được chọn'."

Môi Long Duyệt Hồng run run một lúc, anh cười nói như đang tự giễu bản thân:

"Tôi cảm thấy tôi không phải là người được chọn, mà là kẻ xúi quẩy."

Anh ta nói rất nhỏ, lại không nhắc lại, Tưởng Bạch Miên hơi nghiêng đầu cố gắng lắng nghe, nhưng vẫn không nghe rõ anh ta đang nói cái gì.

Nhưng Tưởng Bạch Miên không bảo Long Duyệt Hồng nói to hơn, mà cứ thế cười nói:

"Tới đây chúng ta sẽ tham gia các loại huấn luyện, bao gồm nhưng không giới hạn trong bắn súng, học võ, sinh tồn hoang dã, thiết bị 'bộ xương ngoài', và thao tác áo giáp thông minh Bionic. Nếu ai thể hiện không tốt, không đạt được yêu cầu, tôi sẽ đá người đó ra khỏi nhóm điều tra, cho đổi công việc khác."

Mắt Long Duyệt Hồng sáng bừng, cảm giác ủ rũ chợt tan biến.

"Có điều là..." Tưởng Bạch Miên cố ý không nhìn anh ta, mà đưa mắt nhìn sang Thương Kiến Diệu: "Nếu ai cố ý gây trở ngại khi huấn luyện, không cố gắng hết sức mình, tôi sẽ viết chuyện này vào hồ sơ của người đó. Mọi người hẳn là biết rõ, điều này sẽ dẫn tới hậu quả gì."

Nhân viên công ty một khi có vết đen trong hồ sơ, công việc tiếp theo mà bọn họ được phân cho ắt sẽ không tốt cho lắm. Nếu mắc phải ba lỗi thì sẽ bị đày lên trên Đất Xám.

Thương Kiến Diệu cũng không nhìn sự biến hóa nét mặt của Long Duyệt Hồng, nghiêm túc nói:

"Nếu đến cả huấn luyện mà không đủ tư cách, thì còn cứu vớt thế giới thế nào được nữa?"

Bạch Thần ngồi trên ghế sô pha dài không kìm được liếc nhìn thanh niên này một cái, nghi ngờ không biết có phải đối phương có vấn đề về đầu óc không.

Tuy dáng vẻ của Thương Kiến Diệu rất hợp gu cô ta, nhưng cô ta vẫn châm chước nhắc nhở Tưởng Bạch Miên:

"Tổ trưởng, sau khi kết thúc toàn bộ chương trình huấn luyện, tốt nhất là nên làm tiếp một bài đánh giá chuyên sâu về trạng thái thân thể và tâm lý. Ở trên Đất Xám, con người rất dễ suy sụp vì đủ loại nguyên nhân, xảy ra bất thường về mặt tinh thần. Điều này sẽ mang tới phiền toái lớn, bắt buộc phải loại trừ tai hoạ ngầm trước."

"Đề nghị này rất hay." Tưởng Bạch Miên búng tay vang lên tiếng tách rõ to: "Vấn đề duy nhất là, cô có thể nói to hơn chút nữa được không? Tôi suýt nữa thì không nghe thấy rõ rồi."

"Rõ, tổ trưởng!" Bạch Thần trả lời thật to với chất giọng khàn khàn của mình.

Tưởng Bạch Miên hài lòng gật đầu, nói tiếp:

"Tóm lại, người có thể hoàn thành được tất cả các khóa huấn luyện, vượt qua bài khảo sát của tôi, khi tham gia các nhiệm vụ sau này, tỉ lệ sống sót là rất cao. Mà người nào năng lực không đạt yêu cầu, tôi sẽ không để cho người đó ở lại tổ điều tra, đối mặt với nguy hiểm mà anh ta không thể nào xử lý được. Với công ty mà nói, mỗi một sức lao động đều vô cùng đáng quý, trước khi vắt kiệt tất cả giá trị của các người, công ty sẽ không dễ dàng từ bỏ các người đâu."

"À..." Long Duyệt Hồng thở phào một hơi, không còn sợ hãi và ủ rũ như trước nữa.