Từ Nay, Chu Dạ Có Sênh Ca

Chương 11. Cô Ấy Thấy?

Chương trước

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ánh đèn rọi sáng lóe mắt, tất cả mọi người phản ứng theo bản năng đưa tay che chắn tầm nhìn, một chiếc Bentley màu đen dừng lại, tài xế thò đầu ra từ cửa sổ xe, là một người đàn ông bốn năm mươi tuổi, nói ra âm thanh nhắc nhở lạnh nhạt:

“Này...... Cảnh sát sắp tới rồi.”

Một câu nói dọa cho mấy thiếu niên nháo nhào chuẩn bị chạy trốn, nhưng cả đám vẫn xem như có tình người, thấy Chu Dạ đứng lên, bọn chúng nhanh chóng khiêng Tạ Lễ lên rồi mất hút trong màn đêm.

Chu Dạ liếc mắt nhìn người đàn ông vừa mở miệng nhắc nhở, sau đó cũng quay người rời khỏi khỏi nơi thị phi này.

Quả nhiên vừa chạy không đến mấy giây, vậy mà thật sự nghe được tiếng còi xe cảnh sát.

Chiếc Bentley màu đen nâng cửa sổ xe lên, một lần nữa khởi động, tài xế cung kính hướng người đàn ông ngồi phía sau nói:

“Quý tổng, là Dạ thiếu gia.”

Quý Vân Tiêu ngồi ở ghế sau, ánh mắt xuyên qua cửa kính xe nhìn chằm chằm thân ảnh Chu Dạ, cho đến khi hình bóng thiếu niên biến mất dần trong bóng tối mới thu tầm mắt lại, khuôn mặt hơi trầm xuống vuốt vuốt nhẫn trên ngón cái, giọng nói mang cho người khác cảm giác năm tháng tang thương:

“Biết tên cầm đầu lúc nãy là ai không?”

Tài xế: “Theo như tôi vừa quan sát, có vẻ như là Tạ gia Tạ Lễ, những người khác đều chưa từng thấy qua, hẳn là nhà bình thường.”

Quý Vân Tiêu bình thản ung dung phân phó một câu: “Ngày mai đi điều tra một chút, nếu như là Tạ gia, vậy phải đi một chuyến, nói bọn hắn đừng chỉ quan tâm việc làm ăn, con cái cũng phải quản chặt, nếu như bọn hắn không làm được, thì để nhà ta dạy thay cho họ.”

Tài xế: “Tôi đã rõ ràng, Quý tổng.”

_______

Thời điểm Trình Hạo tìm được Chu Dạ, Chu Dạ đang ngồi hút thuốc trên ghế đá đối diện nơi ở của Sênh Ca, nhìn chằm chằm tòa nhà cao tầng một hồi lâu cũng không nháy mắt, phần khát máu tàn bạo của lúc nãy còn sót lại đã chầm chậm tan biến.

Lúc nhìn thấy anh, Trình Hạo cùng Thẩm Tinh mang theo côn gậy chạy tới tỏ ra kinh ngạc.

“Con mẹ nó, Sênh Ca gọi điện thoại cho em nói anh bị một đám người vây đánh, dọa em sợ gần chết, vậy mà anh lại ngồi ở đây nhàn nhã hút thuốc!”

Chu Dạ phun ra điếu thuốc trong miệng, nhìn về phía Trình Hạo chau mày: “Cô ấy nhìn thấy?”

Đó là lần đầu tiên Trình Hạo thấy được một chút hoảng hốt ở trong ánh mắt Chu Dạ.

Thậm chí phản ứng đầu tiên không phải hỏi bọn hắn chạy tới như thế nào, mà là lo lắng cô bé kia có phải đã thấy được chuyện này hay không.

Vẻ mặt Thẩm Tinh lo lắng quét mắt toàn thân Chu Dạ: “Vậy chuyện đó là thật? Có việc gì không?”

Chu Dạ dập tắt tàn thuốc ném vào trong thùng rác, không hào hứng lắm mở miệng: “Không có việc gì, không phải tôi vẫn ngồi đây sao.”

Trình Hạo cùng Thẩm Tinh ngồi xuống hai bên Chu Dạ, hỏi một câu:

“Đối phương là ai vậy?”

Chu Dạ: “Thằng rùa con Tạ Lễ.”

“Sao lại là con hàng đó!”

“Được rồi, đừng nhắc tới hắn nữa” Chu Dạ lo lắng cấp bách hỏi: “Sao Sênh Ca lại gọi điện cho cậu? Cô ấy thấy cái gì?”

Thẩm Tinh chen vào nói:

“Là một người bạn nhờ em lấy số của Trình Hạo, em cứ tưởng số đào hoa của Hạo Tử đến nên liền cho, đâu có nghĩ ngợi gì nhiều” .

Trình Hạo: “Em cũng tưởng thế thật, ai ngờ vừa tiếp điện thoại đã nghe giọng lật đật gấp gáp của Sênh Ca nói cô nhìn thấy một người rất giống anh, đang bị một đám người đuổi theo......”

“Lúc nói với cậu cô ấy rất gấp gáp?” Chu Dạ hỏi thẳng vào trọng điểm.

Trình Hạo cũng rất kinh ngạc, nhưng vẫn nói thật: “Cô gái nhỏ đó đuổi theo đám người đến ngã tư thì mất dấu, không biết nên làm sao cho nên nhờ bạn học lấy số em từ Thẩm Tinh”

Trình Hạo cười mờ ám nói: “Vẫn là sức quyến rũ của anh Dạ trâu bò, bạn học mới này vừa đến được mấy ngày đã để ý anh như vậy, em xem......”

Đang nói hăng say, điện thoại bỗng nhiên vang lên,

Trình Hạo cầm lên xem xét, chính là số của Sênh Ca.

“Này” Trình Hạo đưa điện thoại di động cho Chu Dạ: “Bạn học mới gọi, muốn nghe không?”

Chu Dạ nghiêng đầu nhìn, do dự một lát sau mở miệng: “Nghe đi, nói với cô ấy là nhìn nhầm rồi, lúc đó tôi ở nhà ngủ ” .

“Được”

Trình Hạo ấn mở loa ngoài, liền nghe được giọng rất nhỏ lại rất nóng vội từ Sênh Ca:

“Trình Hạo, tôi là Sênh Ca, xin lỗi lại quấy rầy đến cậu”

Giọng nói gấp gáp của cô gái càng thêm rõ ràng:

“Cậu tìm được Chu Dạ chưa? Cậu ấy có sao không?”

Thanh âm mềm mại xen lẫn lo lắng của Sênh Ca truyền vào bên tai Chu Dạ, trong nháy mắt rơi vào trong đáy lòng anh.

Anh kinh ngạc lại mừng rỡ, sau đó là nỗi hiu quạnh vô biên vô tận.

Màu mắt chán nản nháy mắt ra dấu cho Trình Hạo,

Trình Hạo hiểu ý, trực tiếp nói cho đầu dây điện thoại bên kia:

“Tìm gì chứ, anh Dạ đang ở nhà ngủ mà, là cậu nhìn lầm rồi, làm hại tôi phải ra khỏi chăn chạy đến đường Duyên An cùng đường Hoa Thần tìm cả buổi.”

“Hả?” Sênh Ca sửng sốt một chút: “Cậu ấy ở nhà ngủ sao? Nhưng sao lúc đó tôi lại nghe tên đám người kia gọi tên cậu ấy .”

Trình Hạo nghiêm trang lại kiên định nói: “Khẳng định cậu nghe nhầm, nếu như anh Dạ thật sự bị người vây đánh, thì bây tôi cũng phải đang xung trận giết địch chứ, nào có thời gian rảnh rỗi nhận điện thoại, phải không?”

Sênh Ca sợ bà nội nghe được nên trốn trong chăn gọi điện thoại nhíu lại cái mũi nhỏ, giống như cũng có chút đạo lý, lấy quan hệ giữa Trình Hạo với Chu Dạ, nếu thật sự xảy ra chuyện, Trình Hạo nhất định sẽ cùng Chu Dạ sóng vai ‘Giết địch’ không rảnh nói chuyện linh tinh.

Nhưng mà vẫn không yên lòng mở miệng nói:

“Cậu ấy thật sự ở nhà ngủ? Cậu có thể chụp một tấm ảnh cho tôi nhìn được không?.”

Cô muốn thấy tận mắt một chút.

Chương trước