Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

( Có vài bạn hỏi sao Sênh Ca xưng hô với Chu Dạ khi thì là cậu, khi thì là anh. Đây ko phải lỗi của dịch giả đâu ạ, đó là khi Sênh Ca tự nói với bản thân thì sẽ gọi là anh, còn ở bên ngoài vì ở kiếp này hai người mới gặp nhau, lại bằng tuổi nên để tránh sự nghi ngờ ko cần thiết thì gọi là tôi - cậu nhé )

Sau khi chính thức khai giảng, nhà trường bắt đầu mở những lớp tự học buổi tối, lúc này tan học đã chín giờ rưỡi tối .

Thời điểm Sênh Ca đeo cặp sách đi về hướng trạm xe buýt, luôn có cảm giác có một đôi mắt nhìn chằm chằm cô, thế nhưng quay đầu mấy lần nhìn lại không phát hiện có gì dị thường, xe buýt đến trạm, trên xe còn có vị trí, cô ngồi xuống vị trí gần cửa sổ sau đó chống cằm ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn về phía ngoài không biết đang suy nghĩ gì.

Cứ thế không hề không để ý có một người đang đi qua hàng ghế của cô, Chu Dạ đội ở trên đầu chiếc áo liền mũ, cúi thấp đầu xuống ngồi xuống hàng ghế cuối cùng.

Bởi vì chuyện trên diễn đàn trường học, anh sợ có người sẽ có ý đồ xấu với Sênh Ca, cả ngày nay tuy không lên lớp, nhưng lại chờ đến lúc tan học để hộ tống cô về nhà.

Sau khi xuống xe, Chu Dạ nhìn Sênh Ca quét thẻ tiến vào tiểu khu rồi mới yên tâm quay người rời đi.

Nhưng mà mới vừa xoay người, chợt thấy cách đó không xa xuất hiện mấy bóng người quen thuộc, chỉ nghe thấy một người trong đó hô to một tiếng:

“Con mẹ nó! Đây không phải là Chu Dạ sao?!”

Một nam sinh hướng về phía người cầm đầu nói: “Anh Lễ , Chu Dạ ở đằng kia, hắn đi một mình!”

Chu Dạ cảm thấy bầu không khí không ổn, nhưng không muốn gây chuyện gần nhà Sênh Ca, cho nên sau khi nhìn thấy Tạ Lễ liền xoay người rời đi.

Tạ Lễ lần đầu tiên nhìn thấy Chu Dạ chạy trốn, con mắt hiện lên vẻ hưng phấn:

“Haha, hắn bị lạc đàn, sợ chạy, nhanh đuổi theo!”

Một câu dứt lời, mấy thiếu niên khí thế hung hăng điên cuồng đuổi theo Chu Dạ, trong miệng kêu gào phấn khích:

“Chu Dạ, con mẹ nó mày chạy cái gì? Sợ hãi sao hahaha!!!”

Một đêm này Sênh Ca luôn có cảm giác có người vẫn luôn đi theo cô, khi vừa tiến vào cổng liền vô thức quay đầu, mắt nhìn xuyên thấu qua cửa kính thủy tinh thấy một hình bóng quen thuộc chạy qua, đột nhiên ánh mắt run lên, hình như đó là......

“Chu Dạ!”

Sênh Ca vội vàng chạy ra cổng, định đuổi theo phía sau.

Vừa ra khỏi cổng, liền mơ hồ nghe được cũng có người đang hùng hổ kêu lên tên ‘Chu Dạ’, cô nhìn về nơi phát ra âm thành, liền thấy một đám người khí thế hung hăng như lũ trộm cướp đang điên cuồng đuổi theo một hướng.

Bọn họ nhiều người như vậy!

Lòng Sênh Ca tràn đầy kinh hoảng nhanh chóng đuổi theo, thế nhưng chỉ chạy được qua hai ngã tư thì thể lực đã dần cạn kiệt.

Đứng một bên đường bị làn xe che khuất khoảng mười giây thôi, nhưng lúc này đã hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh của đám người kia nữa.

Cô đứng ở bên đường kinh hãi bất an nhìn bốn phía xung quanh, muốn tìm kiếm hình bóng mà mấy ngày nay lúc nào mình cũng nhớ đến.

Nhưng mà dòng xe cộ qua lại không ngớt, cô chăm chú nhìn nhưng cũng chẳng thấy được dấu vết nào.