Vĩnh Dạ Thần Hành

Chương 77. Chẳng Lẽ Người Ấy Cũng Giống Hắn???

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Lão đại, hiện giờ Hà Minh không còn nữa, lần sau khi chấp hành nhiệm vụ, chúng ta chỉ có bốn người thôi. Rút cuộc là khi nào đội viên mới sẽ đến?" Tào Phi nhíu mày dò hỏi.

Đầu tiên sắc mặt Chu Dã thoáng im lặng một chút, sau đó mới nói: "Trong cục đã phân phối đội viên mới. Nửa tháng sau người ta sẽ tới đưa tin, đến lúc đó mấy người nhớ có mặt."

"Đừng bảo đội viên đó lại là một người mới vừa rời khỏi huấn luyện doanh nhé?" Tào Phi liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái.

Tuy lần này Hứa Thâm biểu hiện không tồi, nhưng phần nhiều vẫn là vận khí tốt, lần sau sẽ không tiếp diễn loại may mắn như vậy nữa. Chung quy lại, ở trọng mắt gã, người mới vẫn là mối nguy tiềm ẩn, cực kỳ đáng lo ngại.

"Nghe nói người ta được điều tới từ nội thành, có chút đặc thù. Đến lúc đó, tốt nhất là cậu nên nói chuyện khách khí một chút." Chu Dã tức giận nói.

Tào Phi ngẩn ra, sắc mặt hơi hơi thay đổi.

“Từ nội thành tới?" Tô Sương có chút sửng sốt: "Thành viên chấp hành nhiệm vụ ở nơi đó, đều là thê đội thứ nhất? Vì sao người như vậy lại được điều tới đội chúng ta?"

Chu Dã thở dài, nói: "Nói như thế nào đây? Thực lực của người này tuyệt đối đủ cứng , Chỉ là. . ."

"Chỉ là?"

"Chỉ là… hình như trạnh thái tinh thần của người nọ có chút vấn đề." Chu Dã cũng khá đau đầu về chuyện này.

Đây là nhóc con còn khó giải quyết hơn Hứa Thâm.

Tuy Hứa Thâm là người mới, nhưng nói gì thì nói, hắn vẫn là người bình thường, hơn nữa biểu hiện ở lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ cũng không tệ, nhưng đối phương lại khó nói . . .

"Trạnh thái tinh thần?" Tào Phi có chút kinh ngạc, không nhịn được nói: "Anh đừng bảo là kẻ điên nhé? Tôi nghe nói tinh thần của những đối tượng bí mật kia, đều hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút vấn đề. Nếu đúng là như vậy, lỡ như khi bước vào chiến đấu, chúng ta còn phải phòng bị đối phương đột nhiên nổi điên, chọc cho chúng ta một dao sau lưng ư?"

Đến đây, sắc mặt Tô Sương cũng trở nên ngưng trọng, loại hình ảnh này… tưởng tượng ra có chút khủng bố.

Chu Dã lắc đầu nói: "Không phải loại như vậy. Hình như vị đội viên mới này có chút năng lực đặc thù. Người ta có thể nhìn thấy một vài thứ mà chúng ta không nhìn thấy. . ."

Con ngươi của Hứa Thâm hơi hơi ngưng đọng một chút, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục như thường.

Có thể thấy những thứ mà . . . Người bình thường không nhìn thấy?

Chẳng lẽ người ấy cũng giống hắn, có thể nhìn thấy khư ở tầng sâu?

"Được rồi, không nói chuyện này nữa, nhiệm vụ hiện tại đã chấm dứt. Ít nhất cũng phải chờ hai tháng sau, chúng ta mới được bố trí nhiệm vụ tiếp theo. Trong khoảng thời gian này, mấy người nhớ nghỉ ngơi cho tốt nhưng đừng bỏ bê rèn luyện." Chu Dã liếc mắt nhìn mấy người còn lại một cái, nói: "Đêm nay tôi mời khách, chúng ta đi đại tửu điếm Mạc Na."

Mọi người thấy vậy, cũng biết có lo lắng về tình huống của vị đội viên mới kia cũng vô cùng, đến lúc đó cứ nhìn sẽ hiểu hết thôi.

"Lão đại thật xa xỉ nha." Tào Phi vỗ vỗ cái bụng: "May mắn giữa trưa nay tôi không ăn uống chẳng ra làm sao cả, còn nguyên cái bụng rỗng đây này."

Chu Dã ném cho gã một cái nhìn đầy giận dữ, sau đó nói với Tô Sương và Hứa Thâm: "Hai người cũng đi chuẩn bị thôi, sau khi xong lập tức xuống lầu, chúng ta xuất phát. Tôi đã đặt bàn trước rồi."

Hứa Thâm gật gật đầu. Hắn vừa đi lên lầu, lập tức nhét 30 tờ Lô Tạp tệ xuống dưới tấm ván lót giường, về phần năm bình Tịnh Khư Tề kia, hắn không gấp, chờ sau khi trở về lại tiêm vào cũng không muộn, vì vậy năm bình nọ cũng được đặt vào một góc trong ngăn tủ

Hứa Thâm làm xong những chuyện này lập tức xuống lầu tập hợp.

"Cậu mặc bộ quần áo này ư?" Chu Dã nhìn thấy Hứa Thâm vẫn mặc bộ trang phục tác chiến màu đen, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười: "Chút nữa chúng ta đi ăn cơm liên hoan, không phải chấp hành nhiệm vụ."

"Ách, tôi sợ lỡ gặp được khư. . ." Hứa Thâm đỏ mặt giải thích.

"Cậu quá nghi thần nghi quỷ rồi đó. Nếu chúng ta thực sự gặp phải, cứ chạy là được mà." Chu Dã cười cười: "Nói nữa, đây không phải lúc chúng ta đi chấp hành nhiệm vụ, nếu thực sự gặp phải thì nên làm như thế nào chứ? Nó cũng không phải đối tượng mà chúng ta nên giải quyết, trong cục sẽ sắp xếp đội ngũ khác qua xử lý nó."

Hứa Thâm ngẩn người, suy nghĩ một chút, lại nói: "Tôi vẫn cảm thấy mang đi như vậy sẽ an toàn hơn một chút."

Chu Dã có chút không biết nên nói gì, thấy khuyên nhủ một hồi không có tác dụng, gã dứt khoát xoay người đến hàng ghế phía sau xe mình, cầm lấy một chiếc áo khoác màu nâu ném nó cho Hứa Thâm: "Vậy cậu phủ thứ này lên đi, ít nhất là nhìn qua sẽ không dễ trông thấy bộ trang phục kia."

Hứa Thâm do dự một chút, cuối cùng vẫn mặc vào.

Lỡ như gặp phải tình huống không đúng, mà hắn cần rút kiếm ra, hơn phân nửa sẽ xé rách áo khoác, cũng may hẳn là loại "Lỡ như" này không xảy ra nhiều lắm. Lại nói, nếu đến lúc đó nó bị xé rách rồi, hắn lại bồi thường một chiếc khác cho đội trưởng là được. . . Dù sao hiện tại, hắn đang có rất nhiều tiền.

Rất nhanh, Tô Sương và Tào Phi cũng xuống lầu.

Tô Sương mặc một bộ lễ phục rộng rãi màu trắng, Tào Phi lại mặc một bộ tây trang chỉnh tề, thoạt nhìn hai người bọn họ rất giống một vị tiểu tỷ có tiền và một vị nhân sĩ thành thục.

Hứa Thâm ngây ngốc sửng sốt một chút, sau đó không khỏi nhìn lại chiếc áo khoác màu nâu trên người mình, bỗng nhiên hắn lại cảm thấy, dường như bản thân cũng nên đi thay một bộ quần áo khác thôi. . . Quên đi, vẫn là an toàn quan trọng hơn.

Hai người kia cũng trông thấy cách ăn mặc của Hứa Thâm, tất cả đều sửng sốt, Tào Phi còn không khách khí bật cười tại chỗ.

Tô Sương khẽ lắc đầu, không có nhiều lời, sau đó hai người bọn họ cùng lên xe.

Chu Dã lái xe, một đường đi thẳng tới khu trung tâm bên trong nội thành thành Để.

Đại tửu điếm Mạc Na được coi như một đại tửu điếm nổi danh, mang tính tiêu chí bên trong thành Để, cũng có một chút nhân sĩ nội thành khi đi vào thành Để thường chỉ định đại tửu điếm này để ở lại.

Còn những nơi khác, đám nhân sĩ nội thành kia đều ngại bẩn, chỉ có mỗi tửu điếm Mạc Na có đủ tư cách để bọn họ ở lại.