Vĩnh Dạ Thần Hành

Chương 84. Đáng Yêu Đến Mức… Muốn Ăn!!!

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tào Phi bị cô nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng lập tức hốt hoảng, chỉ có thể nhìn Chu Dã xin giúp đỡ: "Đội trưởng, chuyện này. . ."

Chu Dã chăm chú nhìn Mặc Tiểu Tiểu một cái. Gã đã mơ hồ đoán được "Tình huống đặc thù" về vị đội viên đặc biệt mà bên trên nói tới là cái gì, chỉ khẽ lắc đầu với Tào Phi, nói: "Hôm nay tất cả mọi người tới làm quen với nhau. Tiểu Tiểu, về sau cô sẽ ở tại tầng năm, Tô Sương, lúc giải tán, cô đưa cô ấy đi làm quen với nơi này một chút."

"Không cần." Mặc Tiểu Tiểu khẽ lắc đầu: "Tôi không thích hương vị trên người cô ấy, để cậu này đưa tôi đi là được." Nói xong, cô chỉ về phía Hứa Thâm.

Hứa Thâm sửng sốt.

Vẻ mặt Tô Sương lập tức trầm xuống, từ đáy mắt mơ hồ lóe ra một tia tức giận, bàn tay nắm lại thật nhanh, nhưng tới cuối cùng vẫn nhịn được.

Tào Phi và Chu Dã đều tức cười, không nghĩ tới đội viên vừa tới này lại là kẻ thích sinh sự đến thế.

"Tiểu Hứa, vậy giao cho cậu. Đợi thêm một thời gian nữa, khi có nhiệm vụ, chúng ta lại tập hợp. Hiện tại, tất cả giải tán hết đi." Chu Dã phất tay, không định ở lại nơi này quá lâu, đã xoay người muốn đi rồi.

Lúc này, bỗng nhiên Mặc Tiểu Tiểu quay đầu, nói với Chu Dã: "Đội trưởng, trên đường trở về, anh nhớ phải cẩn thận, trong cái rương dự bị trên xe của anh. . . Có khư. Lúc trước tôi ngồi trên xe sợ kinh động đến nó, mới không nói cho anh biết."

Vẻ mặt Chu Dã cứng đờ.

Tào Phi trừng mắt, nói: "Đã có khư vì sao không chém giết luôn?"

"Vì sao lại phải chém giết nó?" Mặc Tiểu Tiểu quay đầu nhìn gã: "Khư nhiều như vậy, anh có giết được hết không? Anh nghĩ anh là ai chứ? Chỉ cần làm như không thấy là được. Tôi chỉ muốn nhắc nhở đội trưởng, cố gắng hết mức đừng đụng tới cái rương dự bị là được."

Tào Phi nghẹn họng nhìn trân trối.

Chu Dã bị lời cô ấy nói làm cho tâm tình có chút phiền muộn, miễn cưỡng phẩy tay nói: "Tôi đã biết.” Rồi xoay người tiến vào thang máy.

"À, ở trong thang máy cũng có một con nhé. . ." Mặc Tiểu Tiểu nhẹ giọng nói trước khi cửa thang máy sắp đóng lại.

Thân thể Chu Dã cứng ngắc.

Tào Phi và Tô Sương liếc nhau, đều ý thức được, đúng là trạng thái tinh thần đội viên mới này, có chút vấn đề.

Khó trách cô ấy sẽ bị đội trảm khư nội thành đá ra.

Lúc này vừa gặp mặt chút thôi mà bọn họ đã có một loại cảm giác không chịu nổi rồi.

"Tôi về trước ." Tô Sương cũng lười tiếp tục ở lại, chỉ chào hỏi cùng Tào Phi và Hứa Thâm một câu, sau đó đi xuống từ cầu thang.

"Ở cửa tòa lầu này cũng có nhé. . ." Mặc Tiểu Tiểu nhắc nhở nói.

Tim Tô Sương đập nhanh hơn mấy nhịp. Tuy cô biết hơn phân nửa là đối phương đang nói nhăng nói cuội, nhưng trong lòng vẫn có một loại cảm giác khẩn trương và phiền toái khó hiểu. Bởi vậy, cô đẩy nhanh bước chân rời đi.

Tào Phi cũng không dám ở lại lâu, đã nhanh chóng chạy về phòng của mình rồi.

Hứa Thâm có chút bất đắc dĩ, vị đội viên mới này hung hãn thật, chỉ nói ba câu đã bức lui ba người.

"Đi thôi, tôi đưa cô lên tầng năm." Hứa Thâm nói.

Mặc Tiểu Tiểu nhìn hắn một cái, ánh mắt có chút quái dị, nói: “Cậu không mệt mỏi sao?"

"Mệt ư?"

"Có một cô gái vẫn nằm sấp trên vai cậu, cậu không thấy nặng sao?" Mặc Tiểu Tiểu thấp giọng nói.

Hứa Thâm quay đầu nhìn thoáng qua, xác nhận Mai Phù bên người một cái, sau đó không khỏi lắc đầu: "Không cảm giác được, chúng ta đi thôi."

Mặc Tiểu Tiểu nhẹ nhàng “Di” một tiếng, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn với thái độ lạnh nhạt của Hứa Thâm, đổi lại là những người khác, mỗi lần cô nhắc nhở như vậy, đối phương đều sẽ hoặc nhiều hoặc ít tỏ ra đôi chút khẩn trương.

"Cũng đúng. . .Người trên vai cậu chỉ là chuyện nhỏ, dù sao ở trên người cậu, đã có một đống người leo trèo rồi. . ." Mặc Tiểu Tiểu lẩm bẩm.

Hứa Thâm: "Ha hả."

Chờ thang máy đi lên, Hứa Thâm mang theo Mặc Tiểu Tiểu tới tầng năm, đưa cô ấy đến gian phòng của Hà Minh lúc trước, sau đó nhân tiện nói lời tạm biệt.

"Từ từ đã." Ngay khi Hứa Thâm đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Mặc Tiểu Tiểu gọi hắn lại.

Hứa Thâm nghi hoặc quay đầu.

"Tôi biết, có khả năng cậu cũng giống bọn họ, không tin và cảm thấy tôi đang nói láo. . ." Mặc Tiểu Tiểu nhìn nhìn chung quanh, bỗng nhiên hạ giọng nói: "Nhưng bên cạnh cậu thật sự có khư. Tôi nói thật đó!"

". . ."

Hứa Thâm nhìn Mai Phù đang ghé vào khoảng giữa hai người bọn họ, thích thú nghiêng tai lắng nghe, cuối cùng hắn cũng không phản bác được.

“Tuyệt đối, tuyệt đối đừng để nó phát hiện, cậu có thể nhìn thấy nó. . ." Mặc Tiểu Tiểu lại thấp giọng dặn dò.

Hứa Thâm mang theo vẻ mặt chết lặng, gật gật đầu, chợt xoay người rời khỏi.

"Cô ấy thật đáng yêu. . ." Mai Phù chắp tay sau lưng, đi theo phía sau Hứa Thâm, cười hì hì nói: "Đáng yêu đến mức. . . Có chút muốn ăn."

Hứa Thâm trở lại phòng của mình, nhưng không lập tức tu luyện.

Tình huống của Mặc Tiểu Tiểu, khiến trong lòng hắn rất hiếu kỳ. Theo hắn suy nghĩ, đúng là đối phương đang liều mạng đi tìm đường chết, lỡ như cái nơi mà cô ấy trùng hợp nhìn qua kia, thật sự có khư . .

Vậy không phải hiện giờ, xác đã lạnh rồi sao?

"Nhưng lúc trước, hình như cô ấy không mở Khư Nhãn, chỉ nói là 'Năng lực đặc thù' của mình."

Trong lòng Hứa Thâm vừa động, lập tức cầm lấy mấy cuốn sách mượn được từ thư viện trong cục, đang đặt trên bàn, bắt đầu tìm kiếm, rất nhanh hắn đã tìm được đáp án từ bên trong một trang sách đề cập tới lý luận thường thức về khư.

Đây là lý luận được đúc kết ra dựa trên thực nghiệm.

Bọn họ đã để cho một người bình thường, đã được mở mắt, giả vờ nhìn thấy "Khư” khi đang đứng trước mặt nó nhưng không hề gặp phải khư công kích.

Nói đơn giản hơn, khi đang ở một mình, nếu bỗng nhiên phát bệnh thần kinh, tự biên tự diễn, giả vờ nhìn thấy thứ không có ở bên cạnh mình. . . Cũng không quấy nhiễu đến thứ kia.

Thực nghiệm kết luận: chỉ Khư Nhãn mới có khả năng Ngưng Thị!

"Lật ngược lại vấn đề, khi một người dùng Khư Nhãn nhìn thấy khư, thì ngay tại một khắc đó, Khư Nhãn đã rơi vào trạng thái phá khư, vượt qua vị trí cấp bậc tại Khư giới, bởi vậy mới khiến người nọ bại lộ ở trước mặt khư, bị khư nhìn thấy." Hứa Thâm giật mình.