Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 6. Vương Đằng ta rất siêng năng!

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Ta đi luyện võ!” Vương Đằng cũng không ngẩng đầu, nói.

“Luyện võ!”

“Luyện võ!”

Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai đều lấy làm kinh hãi, hai người không khỏi nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía Vương Đằng.

Trước kia bọn họ từng khuyên Vương Đằng, nhưng Vương Đằng được nuông chiều từ nhỏ, lại văn dốt võ dát, căn bản không để ý lời của bọn họ.

Thế mà bây giờ hắn lại chủ động muốn học võ?

“Con trai, ngươi muốn luyện võ?” Lý Tú Mai hơi không tin hỏi.

“Đúng vậy!” Vương Đằng gật đầu.

“Con trai, ngươi yêu đương rồi hả?” Lý Tú Mai nghi ngờ hỏi.

“Hả?” Vương Đằng chợt sững ra.

Ta yêu đương lúc nào? Sao ta lại không biết?

“Không phải trước kia ngươi không thích luyện võ sao?” Vương Thịnh Quốc hỏi.

“Cái này thì có gì ghê gớm đâu, bây giờ nghĩ thông suốt, tự nhiên đi luyện thôi.” Vương Đằng trưng ra dáng vẻ tùy tiện trả lời.

Chỉ đơn giản như vậy?

Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai lại ngơ ngác nhìn nhau.

“Được, nếu ngươi đã muốn luyện võ, vậy ta mời một giáo viên giỏi đến dạy ngươi!” Vương Thịnh Quốc thấy Vương Đằng không giống như đang nói đùa, vui vẻ vỗ tay một cái, nói ra.

“Cha, trước đừng mời giáo viên, luyện võ cần thiên phú, ta muốn tự luyện xem đã.”

Vương Đằng lập tức từ chối, giáo viên nào có thể vượt qua bàn tay vàng của hắn?

Cha hắn cao nhất cũng là mời một Võ Đồ cao cấp đến làm giáo viên cho hắn, với xuất thân của hắn, chắc chắn không mời nổi võ giả.

Đi theo một Võ Đồ cao cấp học tập, còn không bằng tốn chút thời gian nhặt thuộc tính.

Mời giáo viên còn mất tiền đó.

Thời đại võ giả bây giờ, ngay cả mời một Võ Đồ cao cấp, phí tổn cũng không thấp.

Vương Thịnh Quốc không ép buộc, gật đầu nói: “Cũng được, trong võ quán cũng có đạo sư, võ quán Cực Tinh làm một trong ba bá chủ của võ quán Hoa Hạ, đạo sư của bọn họ không kém được.”

“Ngươi chăm chỉ học tập, ta cũng không yêu cầu xa vời ngươi có thể trở thành võ giả, chỉ cần có thể tu luyện đến Võ Đồ cao cấp, tố chất thân thể tăng lên trên diện rộng, tuổi thọ cũng sẽ tăng lên không ít.”

“Sức khỏe là vốn liếng, có một sức khỏe tốt, làm gì cũng đều là làm ít công to.”

Thật ra hắn cũng sợ Vương Đằng nhiệt tình được ba phút, chưa đến hai người đã không chịu nổi khổ, lại bỏ luyện.

Không bằng trước hết để Vương Đằng tự tu luyện một khoảng thời gian, nếu thật sự có thể kiên trì tiếp, lúc đó mới quyết định cũng không muộn.

“Biết rồi, cha.” Vương Đằng cười thầm trong lòng, cha hắn thích giảng giải lý lẽ, đổi thành trước kia, hắn căn bản nghe không lọt.

Nhưng mà.

Võ Đồ cao cấp?

Mình có bàn tay vàng, đừng nói là võ giả chính thức, dù là võ giả cấp Chiến Tướng cũng không phải là không thể.

Chỉ là sợ nói ra sẽ dọa hắn mà thôi.

Trong lòng Vương Thịnh Quốc vui mừng, cảm thấy Vương Đằng trưởng thành không ít… chẳng nhẽ thật sự yêu đương rồi?

“Con trai, ngươi cũng mười bảy tuổi rồi, nếu như thật sự yêu đương, bọn ta không phản đối, tiền tiêu vặt của ngươi còn đủ hay không?”

Vương Đằng hơi mơ hồ.

Chúng ta đây là đi mãi không ra nổi cái hố này phải không?

“Cha mẹ, ta không yêu đương thật mà, nếu như có, chắc chắn dẫn về cho các ngươi xem đầu tiên.” Hắn bất đắc dĩ nói.

“Đáng tiếc!” Lý Tú Mai hơi thất vọng.

Vương Thịnh Quốc gật đầu đồng ý.

“…” Vương Đằng không biết phải nói gì: “Mẹ, ta mới mười bảy tuổi, yêu với đương gì chứ!”

“Không sớm nữa rồi, bây giờ mười tám tuổi là có thể nhận giấy kết hôn rồi, bây giờ yêu, bồi dưỡng tình cảm, một năm sau kết hôn là vừa.” Lý Tú Mai nói.

“Mười tám tuổi là có thể kết hôn!” Trong lòng Vương Đằng giật mình.

Thời đại võ đạo, hạnh phúc như vậy sao?

“Mẹ, ta ăn xong rồi, giờ lên tầng tắm rửa rồi đi ngủ.”

Hắn giống như chạy trốn mà chạy lên tầng, còn nói chuyện với mẹ hắn thêm lát nữa, chỉ sợ ngay cả con trai cũng sắp nói ra luôn rồi.

Mẹ hắn chính là người như vậy.

“Đứa nhỏ này! Ông xã, ta cảm thấy con gái của Đường gia không tệ, ngày khác có muốn đến nhà bọn họ hỏi thăm chút…”

Dưới tầng, Lý Tú Mai vẫn đang lải nhải với Vương Thịnh Quốc.

May mà Vương Đằng không nghe thấy, nếu không e rằng sợ tiểu ra quần, con gái của Đường gia nặng ít nhất một trăm cân đó mẹ của ta ơi!

Ngày hôm sau.

Sáng sớm, Vương Thịnh Quốc ăn sáng, bánh bao, bánh quẩy, sữa đậu nành… mặc dù đơn giản, nhưng lại là món người Hoa Hạ yêu thích nhất.

Vương Đằng từ trên tầng đi xuống.

Bởi vì là thứ bảy, không cần đi học, có thể tự do sắp xếp thời gian.

Ăn sáng xong, Vương Đằng chào hỏi cha mẹ, vội vàng ra ngoài.

Vương Thịnh Quốc lại vui mừng không thôi, nói với Lý Tú Mai: “Hôm nay để người giúp việc mua chút thịt tinh thú, Tiểu Đằng luyện võ, ăn chút thịt tinh thú trợ giúp nâng cao tố chất thân thể.”

Võ quán Cực Tinh.

Vương Đằng đến rất sớm, trong sảnh huấn luyện chỉ có hai ba học viên, những người này đều vô cùng siêng năng.

Bọn họ nhìn thấy Vương Đằng lạ hoắc, hơi kinh ngạc.

Nhưng mà “siêng năng”của Vương Đằng nhận được đồng ý của bọn họ, mấy học viên khá là hiền hòa gật đầu, cảm thấy chắc hẳn Vương Đằng và bọn họ là cùng một loại người.

Vương Đằng cũng cảm thấy mình rất chăm chỉ, nhưng người đến ít, bong bóng cũng rất ít.

Hắn tiến lên chào hỏi với mấy học viên, thuận tiện nhặt thuộc tính.

Đúng, chỉ là thuận tiện!

Vương Đằng ta là người có lễ phép, chào hỏi mới là mục đích thật sự.

‘Quyền pháp cơ sở X6’

‘Sức mạnh X4’

‘Tốc độ X3’

‘Kiếm pháp cơ sở X4’

Oa, thuộc tính thật phong phú, còn có quyền pháp cơ sở, kiếm pháp cơ sở, lại học được một loại chiến kỹ cơ sở!

Quả nhiên chim dậy sớm có sâu ăn.

Mỗi học viên của võ quán đều là nhân tài, nói chuyện lại dễ nghe, còn rơi rất nhiều thuộc tính, thật sự là siêu thích bọn họ.

Vương Đằng nhặt xong mấy bong bóng thuộc tính, thấy tạm thời mấy tên đệ tử kia không rơi nữa thì chạy về góc phòng.

Nơi đặt các thiết bị kiểm tra.

Máy đo lực, máy đo tốc độ, máy đo thể chất, v.v...

Đây đều là những thiết bị dùng để khảo sát tố chất cơ thể của Võ Đồ, tương đối chuẩn xác, sai số rất nhỏ.

Vương Đằng đi đến trước máy đo lực.

Hắn đã học xong quyền pháp cơ bản, tương đương với nắm giữa được kỹ năng phát lực cơ bản nhất.

Người khác cần ít nhất một tháng, dù là thiên tài cũng phải mất trên dưới mười ngày, nhưng Vương Đằng thì chỉ mất một đêm.

Khoảng cách chỉ là mấy cái bong bóng thuộc tính!

Khoách cách ngắn nhất trên thế gian này cũng chỉ đến thế mà thôi, e là chẳng ai dám nghĩ đến cả.

Vương Đằng chậm rãi đứng lại, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt, thả lỏng toàn thân.