Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 9. Hứa Cảnh Minh và Lê Miểu Miểu (4)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Năm hai mươi tuổi, trong giải thi đấu Võ đạo thế giới Hứa Cảnh Minh bị thuẫn kích của đối thủ đập gãy đùi phải. Sau đó hắn vừa dưỡng thương vừa chuyên tâm thương pháp.

Lúc học đại học Hứa Cảnh Minh học vật lý, hắn phân tích kỹ xảo võ thuật truyền thống từ góc độ vật lý. Hắn vẫn luôn cho rằng, tất cả sự phát lực đều phải phù hợp khoa học. Xương cốt của cơ thể, các khớp xương, cơ bắp cũng là đòn bẩy, ổ trục và nguồn năng lượng.

Dựa vào cơ sở vững chắc tích lũy được từ nhỏ, từ góc độ vật lý học lý giải phát lực càng sâu, không ngừng nếm thử hơi điều chỉnh kỹ xảo phát lực, cuối cùng hắn sáng tạo ra được chiêu Vô Ảnh Thứ dựa trên cơ sở ‘phát lực thốn kình’ truyền thống.

Lại lấy kỹ xảo phát lực của ‘Bát Cực Thiết Sơn kháo’, sáng tạo ra một chiêu Phá Sơn này.

Đồng thời các kỹ xảo thương pháp khác cũng được nâng cao trong trình độ nhất định, chặn, giữ, băng, chém, khứa… Cùng cái khẽ vẫy tay đều khiến phát lực mạnh hơn một đoạn, dựa vào thương pháp như vậy, mặc dù Hứa Cảnh Minh bị chấn thương ở chân, thân pháp có chỗ thiếu hụt lớn, sau khi trở lại vào năm hai mươi lăm tuổi, sau nhiều năm lại lần thứ hai tiến vào giải thi đấu Võ đạo thế giới, đồng thời lọt vào tứ kết.

Tầm quan trọng của bộ pháp có thể nói là chiếm hơn nửa của thực chiến. Bộ pháp của Hứa Cảnh Minh có thiếu sót mà vẫn có thể lọt vào tứ kết, có thể thấy được thương pháp của hắn đáng sợ đến mức nào. Hắn cũng được Liên minh Võ đạo thế giới bầu có thương pháp nằm thuộc mười người hàng đầu trong tất cả tuyển thủ võ đạo trong vòng ba mươi năm nay, giành được danh hiệu ‘Thương Ma’.

Nhưng giải thi đấu lần đó cũng khiến Hứa Cảnh Minh thấy rõ, ôm chấn thương ở chân, trừ phi thương pháp có sự thay đổi về chất, bằng không căn bản không có hi vọng vô địch thế giới. Tham gia càng nhiều thi đấu sẽ chỉ khiến cho thương thế ngày càng nặng.

Sau giải thi đấu kia thì hắn tuyên bố giải nghệ.

Một tuyển thủ võ đạo chuyên nghiệp, tuổi tác trong giai đoạn đỉnh cao, hai mươi sáu tuổi, Hứa Cảnh Minh đã mang theo chấn thương cả người giải nghệ.

Trong tầng ngầm, trên mặt đầy mồ hôi, Hứa Cảnh Minh đi tới bên tường, nhẹ nhàng cất trường thương đi.

Nhìn ba cây trường thương dùng khi huấn luyện trước mặt, Hứa Cảnh Minh im lặng, thương pháp lợi hại thì làm được gì? Xã hội hiện đại, đối kháng võ đạo cũng chỉ là một hạng thể dục thể thao mà thôi, đối mặt với sự bức bách của Trình Tử Hào, chỉ có thể nhịn, cũng chẳng còn cách nào khác.

“Cảnh Minh.” Lê Miểu Miểu mặc đồ ngủ đi xuống cầu thang, nhìn Hứa Cảnh Minh mồ hôi đầy người, “Ngươi sao thế?”

Như bình thường, sau khi luyện một ngày ở quán đối kháng, trở về rồi Hứa Cảnh Minh thường sẽ nghỉ ngơi, ít khi luyện thương nữa. Hơn nữa nàng nhìn bóng lưng của bạn trai ở bên tường, mơ hồ cảm giác được hình như tâm trạng của Hứa Cảnh Minh hơi không tốt lắm.

“Đi lên rồi nói cho ngươi.” Hứa Cảnh Minh tắt đèn, dẫn Lê Miểu Miểu lên phòng khách ở lầu một.

Phòng khách.

“Tiểu Ngũ, lấy hai bình nước hoa quả.” Hứa Cảnh Minh nói rồi ngồi trên ghế salon, Lê Miểu Miểu cũng ngồi xuống, dò hỏi: “Cảnh Minh, đã xảy ra chuyện gì?”

Lúc này một người máy nữ mỗi tay cầm một bình nước trái cây đi tới bên cạnh Hứa Cảnh Minh và Lê Miểu Miểu, đưa cho hai người, nam chủ nhân, nữ chủ nhân thường uống nước trái cây, quản gia ‘Tiểu Ngũ’ vẫn rất quen thuộc.

Tiểu Ngũ là người máy quản gia, làm việc nhà, làm đồ ăn, cùng nói chuyện phiếm, làm hộ vệ… mọi thứ đều có thể làm, cũng đạt tới AI cấp ba, giá của người máy AI cấp bậc này đủ để sánh ngang với một chiếc xe siêu tốc xa xỉ.

“Mau nói.” Lâm Miểu Miểu vặn nắp chai đâm vai Hứa Cảnh Minh nói.

“Không ngoài dự đoán của ngươi, Trình Tử Hào tiếp tục xuất thủ, ép ta bị mất việc.” Hứa Cảnh Minh lắc đầu nói: “Đúng là kẻ điên, làm việc không có hạn cuối như thế. Cũng được, trước đây cũng là sư huynh mời ta, ta mới đến quán đối kháng. Lấy thương pháp của ta, đến đâu cũng có thể ăn no.”

“Đừng tức giận nữa.” Lê Miểu Miểu ôm cánh tay của bạn trai, an ủi: “Tức giận vì một tên cặn bã là không đáng.”

Hứa Cảnh Minh nhìn bạn gái, gật đầu.

Bạn gái Lê Miểu Miểu là một ca sĩ thiên tai, không ký hợp đồng với công ty nào, không có người đại diện, học đại học ở Học viện âm nhạc Tân Hải. Trong lúc học đại học lần đầu đi livestream, bài hát “Cây Lê” tự mình sáng tác không ngừng được truyền bá trên mạng, thế mà lại cực nổi tiếng.

Tiếng nói của nàng rất sạch sẽ, bài hát của nàng có ma lực đặc biệt có thể xoa dịu tâm linh con người, trong lúc học đại học nàng viết hơn ba mươi bài hát, bằng vào số tiền chia được từ lượng tải ca khúc, thu nhập lên tới mấy chục triệu.

Trong giới âm nhạc, nàng thuộc về một loại rất đặc thù, không tham gia bất cứ chương trình tạp kỹ nào, không có công ty, không có người đại diện, mỗi tháng livestream ca hát một lần, bình thường thỉnh thoảng cũng sẽ đăng một ít video. Ngoại trừ video ca nhạc còn có video về game.