Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Xích Luyện Tông không nuôi người nhàn rỗi.

Bất luận là tạp dịch, hay đệ tử mỗi tháng đều phải nộp âm hồn, hơn nữa thân phận càng cao, nộp càng nhiều.

Tạp dịch chỉ cần giao một âm hồn, nhưng đệ tử tam đẳng cần giao ba âm hồn.

Cừu lão chấp sự sở dĩ kêu hắn nộp năm âm hồn là vì hai chữ dịch trưởng.

Mỗi dịch trưởng, quản năm tạp dịch.

Nói cách khác, chỉ cần mỗi tháng có thể khiến mỗi tạp dịch giao một âm hồn, coi như nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, nếu tạp dịch giao nhiều âm hồn, hoặc ngươi tự mình ra ngoài rút âm hồn, thì tất cả đều là của ngươi.

“Tiền bối, ta có thể nhường vị trí dịch trưởng này được không?”

"Ồ?"

Nghe vậy, Cừu lão chấp sự có chút kinh ngạc: "Oắt con, dịch trưởng là vị trí béo bở, tài nguyên nhiều, có không ít đệ tử tam đẳng xếp hàng chờ đến lượt đâu.”

Dịch trưởng quả thật là là một vị trí béo bở, chỉ cần ngươi đủ tàn nhẫn,  liền có thể bóc lột được rất nhiều âm hồn từ tạp dịch.

Chỉ có điều.

Từ Lạc không muốn bóc lột người khác, không phải do hắn nhân từ nương tay, mà là không cần thiết, không muốn phí sức cực khổ để bóc lột vài ba âm hồn, chi bằng duỗi tay trong thế giới tận thế còn nhanh hơn.

Quan trọng hơn là, những vị trí béo bở này, người người đều muốn tranh giành.

Đệ tử ngoại môn tam đẳng, vì tranh đoạt những vị trí béo bở này, thường xuyên ném lệnh bài khiêu chiến lẫn nhau, tranh giành đến chết đi sống lại.

Từ Lạc không thiếu tài nguyên, đương nhiên không cần tranh đoạt những vị trí này, hắn chỉ cần âm thầm tu luyện, vững vàng tiến bộ là được.

"Oắt con, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, dù ngươi có nhường vị trí dịch trưởng, mỗi tháng ngươi vẫn phải giao nộp ba âm hồn."

"Không thành vấn đề, ba âm hồn vãn bối vẫn có thể nộp được, cố gắng giết thêm vài ngươi mà thôi, cũng không phải chuyện khó gì, đa tạ tiền bối, vãn bối cáo từ."

Thứ Từ Lạc để ý là động phủ của Trần Hồng Phi, dự định hôm nay sẽ đi tiếp nhận.

“Không nhìn ra, tiểu tử này đủ hung ác!”

Nhìn Từ Lạc rời đi, đôi mắt xanh mơn mởn của Cừu lão chấp sự híp lại, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn cười như không cười nói: "Tuổi còn trẻ, biết giấu dốt, biết tiến thủ, không để lộ tài năng, không quan tâm hơn thua, đã không ra tay thì thôi, một khi ra tay tuyệt đối không chừa lại đường sống, quả thực là một nhân tài hiếm có.”

......

Tại Xích Luyện Tông, năm vị tạp dịch chen chúc trong một động quật hôi thối, vả lại còn ở gần dưới chân ngọn núi hoang cằn cỗi nào đó, chỉ có đệ tử chân chính mới có động phủ ở Lão Hoè lĩnh.

Nghe đồn, phía dưới Lão Hoè lĩnh có một địa mạch cổ xưa, linh khí tràn đầy, còn ẩn chứa âm sát chi khí, nhất định là một nơi “phong thuỷ bảo địa”.

Đối với tu sĩ ma đạo mà nói, tuy không dựa vào hấp thụ linh khí trong thiên địa để tu hành, nhưng âm sát chi khí lại có thể thai nghén ra rất nhiều tài nguyên quý giá.

Thanh U Động.

Trước kia là động phủ của Trần Hồng Phi, nhưng bây giờ động phủ này thuộc về Từ Lạc.

Phía trước động phủ là một rừng cây, trong rừng có vọng lâu, cũng có lầu các.

Không biết là do chủ nhân đời nào dựng lên, nhưng thoạt nhìn đã cũ nát không chịu nổi.

Đi vào động phủ, sảnh đường rộng rãi, bày biện đồ nội thất màu tím khá tinh xảo, ngoài ra, còn có sáu gian thạch thất, dùng để luyện đan, cách bố trí rất phù hợp.

Động phủ nơi đệ tử ngoại môn ở còn lớn hơn nhiều so với Từ Lạc tưởng tượng, dành hai ngày đầu tiên dọn dẹp từ trong ra ngoài động phủ, thứ cần vứt thì vứt, thứ cần bán thì bán, sau đó mua một số thứ mình thích, dù sao tương lai nơi này cũng chính là nhà của mình.

Hả?

Nhìn thấy một nữ tử đi tới, Từ Lạc không khỏi cười.

Chính là Hoàng Xảo Xảo.

"Từ, Từ Lạc, sư đệ…ngươi…ta…”

 Hôm nay Hoàng Xảo Xảo ăn mặc vô cùng xinh đẹp, một chiếc váy ngắn màu tím đơn giản, ngay cả giày cũng không mang, cứ như vậy chân trần đi tới.

Nàng nhìn Từ Lạc, muốn nói cái gì đó, muốn nói nhưng lại thôi, sau một hồi lâu, mới lấy hết dũng khí.

"Sư đệ, ngươi nghe ta giải thích, thật ra... những chuyện trước kia đều là Trần Hồng Phi ép ta làm như vậy, ta..."

Từ Lạc không nói gì, chỉ nhìn nàng cười tủm tỉm, ngoắc ngón tay.

Thấy vậy, sắc mặt Hoàng Xảo Xảo vui vẻ, vội vàng đi qua, rất thành thạo dựa vào ngực Từ Lạc, ẩn ý đưa tình nói: "Sư đệ, thật ra trong lòng ta vẫn rất thích ngươi, mấy ngày trước..."

Đang nói, Từ Lạc bóp cổ nàng, sắc mặt Hoàng Xảo Xảo lập tức trở nên tái nhợt, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, trừng mắt, há miệng.

Trong ấn tượng của nàng, Từ Lạc luôn là người trầm mặc ít nói, cho tới giờ phút này, nàng mới nhận ra được sự đáng sợ của Từ Lạc, nhất là nụ cười như ác ma, khiến nàng sợ hãi tột cùng.

"Bí mật! Bí mật!”

 Hoàng Xảo Xảo giãy dụa dữ dội, nhưng cũng vô dụng, căn bản không thể thoát ra được, nàng liều lĩnh gào thét: "Ta nói cho ngươi ... bí mật của Trần, Trần Hồng Phi, thả... thả... Thả ta ra.”