Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chương 06: Thủy quái

Từ khi bước sang thế giới xuyên không này, Bạch Vũ chưa một lần nào cố gắng luyện tập hết sức cả. Phải nói rằng hắn còn tương đối trẻ, so với kiếp trước còn trẻ hơn nhiều. Nhưng nếu thực sự muốn chiến đấu, chỉ sợ một cánh tay của thân thể này đã có thể dễ dàng khống chế được mình ở kiếp trước. . .

Thước đo sức mạnh chiến đấu của một chiến binh không chỉ là tu luyện, mà còn ở những chiêu thức được sử dụng, sự tôi luyện và kinh nghiệm chiến đấu. Tu vi chỉ đưa ra một động tác cơ bản cho chiến binh, còn việc chiến binh này phát huy ra bao nhiêu thực lực thì cần dựa vào kỹ năng võ thuật.

Kinh nghiệm chiến đấu chỉ có thể rút ra từ thực tế, mà hiện tại chỉ có mình hắn nên không thể tôi luyện công pháp, chi bằng luyện võ vậy! Bởi vì hắn hiểu rõ, nếu như không nỗ lực hết sức, dù có được hệ thống triệu hoán, thì cuối cùng cũng hắn cũng chỉ là phế vật mà thôi.

Ánh trăng trong như nước chiếu xuống khoảng sân nhỏ.

Một người mặc áo trắng xuyên thẳng qua sân, đôi tay vung lên khéo léo khiến người ta hoa mắt.

Sau khi kết thúc chiêu thức cuối cùng, hắn đứng tại chỗ, thở mệt nhọc, hơi thở đầy khói, cảm thấy thật sảng khoái.

Từ sâu trong ánh mắt của Bạch Vũ hiện lên một tia kinh ngạc. Ban đầu, hắn chỉ định tập luyện khoảng một giờ rồi nghỉ ngơi. Nhưng không ngờ rằng luyện xong một trận lại muốn tiếp tục luyện không ngừng.

Bộ Phi Diệp Chưởng Bộ này là bộ võ công được kết hợp giữa Chưởng pháp với Bộ pháp, tiền thân tu luyện ròng rã ba năm cũng không tu luyện được đến cảnh giới tiểu thành, nhưng vừa rồi hắn mới đánh một chưởng đã có cảm giác vô số linh cảm, mạch suy nghĩ trong đầu bộc phát, kết hợp Chưởng pháp cùng Bộ pháp sẽ tạo ra tốc độ khủng khiếp.

Vẻn vẹn chỉ trong hai canh giờ, hắn đã tu luyện thành công cả Phi Diệp Chưởng Bộ lẫn Chưởng pháp Bộ pháp! Loại võ công này có tốc độ khủng khiếp chưa từng thấy!

Hắn kéo từ giếng lên một xô nước, dội đi những giọt mồ hôi rồi vào phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Vũ cùng Tần lão dậy rất sớm, bởi vì sáng sớm là lúc bắt cá dễ nhất nên họ xuất phát sớm.

Sáng sớm, những con sóng bên dòng sông yếu ớt, nước chảy bèo trôi, hai bên bờ cỏ xanh dày đặc, cây bụi um tùm. Hôm nay Tần lão, Bạch Vũ cùng Tần Nhạc lại đi ra khúc sông bên ngoại thành để bắt cá.

Tần lão đội mũ rộng vành, người khoác áo tơi, chống gậy trúc đứng ở đầu thuyền, còn Bạch Vũ thì ở phía sau, nói: "Qua tháng mười chính là thời điểm đánh bắt cá dễ nhất, cá cũng rất ngon, lại có thể bán được giá cao cho các quán rượu."

Vào lúc này, trên sông Khúc Hà, ngoài Tần lão còn có không ít ngư nhân khác. Buông lưới đánh cá, chiếc thuyền tiến về phía trước.

Khúc sông rất rộng, từ bờ đông đến bờ tây cách nhau chừng hai cây số, nhưng cũng không sâu, có khúc sâu bảy tám thước, còn lại chỉ khoảng ba bốn thước. Mà thời điểm này đã qua kỳ nước lên, bởi vậy mặt sông rất bình lặng.

Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng Bạch Vũ lại xuất hiện một nỗi bất an, không lẽ là ảo giác? Bạch Vũ nhíu mày nhìn bốn phía. Có điều, khi nhìn xuống đuôi thuyền lại nhìn thấy đáy khúc sông. Mặc dù biết khúc sông này không sâu, nhưng nước sông lại không hề bình lặng.

Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, Bạch Vũ thốt lên. Trước đây, trong gia tộc, khi đọc những cuốn sách một cách tình cờ, hắn đã đọc một cuốn sách về các vật thể lạ, nói về nhiều loại động vật quý hiếm và kỳ lạ. Những bức tranh về những con thú khác nhau trong cuốn sách đó trở nên sống động với nhiều lời giải thích khác nhau.

Nhưng vấn đề không phải là nội dung của cuốn sách đó, mà vì cuốn sách này kể về những con thú kỳ lạ khác nhau tồn tại trong thế giới này, nên nó chắc chắn đại diện cho sự tồn tại của sinh vật này!

Thế giới này không phải là trái đất của kiếp trước hắn! Khúc sông không chỉ có những loài cá thông thường mà còn có những con thú kỳ lạ!

Hắn nhớ những gì đã được ghi lại trong cuốn sách đó, có một con gấu bạc cao vài trăm mét, vô cùng mạnh mẽ, cực kỳ nhanh nhẹn, với chiều dài cơ thể 100 mét, đôi mắt vàng xanh, con trăn màu đen, hoa màu đỏ sống ở vùng núi sâu, thích ăn thịt và máu, và có thể phát ra phấn hoa ma thuật và sau đó quấn nó quanh cơ thể con mồi để giải phóng cây nho độc làm tan chảy con mồi ...

Điều này cũng đại diện cho sự nguy hiểm trong tự nhiên! Mặc dù ở mỗi thành trì đều có lực lượng quân đội, tất cả các loại sinh vật đe dọa xung quanh thành phố sẽ được tiêu diệt thường xuyên, nhưng đôi khi sẽ có những con cá rò rỉ ra khỏi thành phố và gây ra thảm kịch.

Hoàng đế tu luyện xong sẽ có một khả năng linh cảm, có thể dự đoán trước được phước lành. Khi tu luyện ngày càng sâu, khả năng này sẽ càng lớn mạnh.

Muốn nói cho Tần lão, nơi này gặp nguy hiểm, Bạch Vũ muốn nói lại thôi. Bởi vì hắn không biết giải thích thế nào về loại năng lực này, bởi thành thật mà nói, hắn vẫn nghi ngờ về khả năng có thể thấy trước của mình.

Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Vũ nói với Tần Minh Sinh: "Tần lão, ta cảm thấy không đi xa Trừng huyện quá, nếu không sẽ rất nguy hiểm khi gặp bất kỳ con thú hung dữ nào."

Nếp nhăn trên mặt Tần lão nhẹ nhàng giãn ra, cười to vài tiếng sau cao giọng nói ra: "Bạch công tử, chung quanh huyện thành này đều có thành vệ quân định kỳ sẽ tiêu diệt toàn bộ bọn chúng, nên sẽ không có nguy hiểm gì đâu."

Bạch Vũ vẫn lưỡng lự, "Nhưng ... ở dòng sông này ..."

Tần lão nhếch miệng cười một tiếng, cuối cùng vẫn đẩy thuyền ra xa cách bờ vài chục mét. "Bạch công tử, hiện tại ngươi an tâm đi." Bạch Vũ cười ngượng ngùng, hắn cũng biết, lúc bắt cá, càng giữa sông thì các càng nhiều, bởi đa số các loài cá đều không thích bơi gần bờ sông.

Cảm thấy lưới đánh cá đã trĩu nặng, tất cả ngư dân trên sông đều cười to. Xem ra năm nay bắt được không ít cá đây, lại là một năm bội thu. Tần Nhạc kiêu ngạo nhìn Bạch Vũ, bởi chỉ có duy nhất một nhà đánh bắt gần bờ nên thu hoạch cũng ít nhất.

"A!" Tiếng kêu thảm thiết kinh vang lên

Khi mọi người quay đầu lại, họ chỉ thấy chiếc thuyền đánh cá trống rỗng và dòng sông chảy róc rách bên cạnh họ. Trong một thời gian ngắn, một vũng nước đỏ chảy ra mặt nước.

"Thủy. . . Thủy quái!" Có người run rẩy nói.

Nhiều thuyền đánh cá trên sông đã ngay lập tức lái về phía bờ. Tần Minh Sinh cũng không chần chờ chút nào, cũng không thu hồi lưới đánh cá, thậm chí còn ném một phần cá trên thuyền xuống sông, chỉ để giảm trọng lượng và tăng tốc độ cho thuyền!

"Cứu mạng, a!" Phía sau truyền lại tiếng la lớn. Dĩ nhiên có người đang gặp nạn. Lần này rất nhiều người nhìn thấy rõ, một đôi kìm màu xanh thanh mảnh rút lại từ dưới sông.

Con ngươi Bạch Vũ bỗng nhiên co vào. Ngoài ra còn có một vật dài ẩn dưới dòng sông, đó chắc chắn là quái thú! Mà hiện tại hắn lại không thể đối phó được với con quái thú này.

May mà trước đó, Tần Lão đã di chuyển chiếc thuyền vào cách bờ khoảng chục mét, nên họ không phải là mục tiêu của những con quái thú phía sau.

Thuyền của Bạch Vũ cập bờ đầu tiên. Sau khi vào đến bờ, Tần Lão vội vã buộc thuyền đánh cá vào bờ. Sau đó, lão kéo Tần Nhạc và Bạch Vũ đi về phía quận. Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại.

Bạch Vũ vô vùng tán thành với việc này. Không biết có bao nhiêu người đã mất mạng vì họ quá tò mò về những điều mà họ biết là nguy hiểm.