Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Sáng sớm Hôm sau.

Lâm Phàm thức dậy rất sớm

Vừa mới rời giường, Lâm Phàm liền gửi cho lớp trưởng Hạ Tuyết Đồng một tin nhắn

"Lớp trưởng, ta tỉnh rồi!"

Lâm Phàm gửi đi

"Đinh, thu hoạch đến từ lớp trưởng Hạ Tuyết Đồng điểm ngu người: 1500!"

Nghe được bên tai truyền đến thanh âm của hệ thống, Lâm Phàm cũng là có chút vui vẻ, điểm từ nàng cũng quá dễ kiếm.

Hắn ngay lập tức tỉnh như sáo!

"Lớp trưởng, buổi sáng ta không muốn đi đi học, ngươi giúp ta xin phép nghỉ đi!" Lâm Phàm tiếp tục nói.

"Đến từ lớp trưởng Hạ Tuyết Đồng điểm ngu người: 2000!"

Rất nhanh lại là một tin vui truyền tới từ hệ thống, thật dễ dàng kiếm được 2000 điểm, hắn vui vẻ huýt gió liên tục..

Dù là đối phương không có trả lời tin nhắn.

Lâm Phàm vẫn cứ rất vui.

"Lớp trưởng, được rồi, đến lúc đó ngươi giúp ta điểm danh là được, dù sao thì điểm danh sĩ số lớp cũng do ngươi làm! Trực tiếp giúp ta đánh cái dấu tích là ok mà!" Lại là một tin nhắn nữa gửi qua.

"Đến từ lớp trưởng Hạ Tuyết Đồng điểm ngu người: 2500!"

Cái này vậy mà quá mỹ diệu!

Nhìn thấy chỉ cần nhẹ nhõm mấy câu, liền thu được sáu ngàn điểm ngu người.

"Lớp trưởng, cả đêm hôm qua ta đã thức để làm bài tập tài chính bữa trước, ta gửi qua mail cho ngươi nhé, vẫn là địa chỉ mail cũ à?" Lâm Phàm đổi phương thức, tiếp tục hỏi.

Quả nhiên, rất nhanh đối phương liền trả lời: "ừm!"

"Lớp trưởng, ta gửi rồi đó! Cam đoan bài của ta là bài dài nhất lớp luôn."

Lâm Phàm trực tiếp copy cả một bộ truyện "Thần điêu đại hiệp" mấy trăm vạn chữ gửi qua cho lớp trưởng Hạ Tuyết Đồng.

Rất nhanh.

Lâm Phàm liền nhận được một loại thông báo từ hệ thống:

"Đinh, chúc mừng túc chủ thu hoạch được từ lớp trưởng Hạ Tuyết Đồng điểm ngu người: 1100!"

"Đinh, chúc mừng túc chủ thu hoạch được từ lớp trưởng Hạ Tuyết Đồng điểm ngu người: 1200!"

"Đinh, chúc mừng túc chủ thu hoạch được từ lớp trưởng Hạ Tuyết Đồng điểm ngu người: 1300 "

Một hơi kiếm được 3600 điểm ngu người:, Lâm Phàm nhịn không được cười ngoác mồm, hắn đã nghĩ kỹ, nhất định phải làm một vố thật lớn, về sau đảm bảo sẽ sống trong nhung lụa.

Cấp bậc thánh hiền quả nhiên kinh khủng như vậy.

Bất quá làm cho Lâm Phàm thất vọng là, khi hắn tiếp tục gửi tin nhắn trêu trọc nàng thì không thu được thêm điểm nào nữa.

Có thể là đối phương trực tiếp không để ý tới mình nữa, cũng có thể là nàng đang bận không xem tin nhắn của mình.

Lâm Phàm có chút mất hứng.

Buổi sáng là tiết học của chủ nhiệm lớp.

Cho nên hắn lúc này mới dậy sớm.

Nếu là tiết học của giáo viên khác, Lâm Phàm bình thường đều lựa chọn trốn học, lên lớp là không thể nào.

Nhưng mỗi khi có tiết của giáo viên chủ nhiệm đều phải điểm danh, điểm danh đến trễ một chút cũng sẽ bị ghi lại, đến lúc thi cuối kì sẽ trừ cmn vào điểm.

Phùng mập mạp còn đang ngủ.

Lâm Phàm lặng lẽ đứng dậy, sau khi rửa mặt một phen, lặng lẽ đi ra khỏi ký túc xá.

Không gọi Phùng mập mạp lên lớp lúc.

Ký túc xá nam sinh cách giảng đường khoảng một cây số về phía tây nam.

Vừa đi ra khỏi ký túc xá.

Lâm Phàm liền thấy cách đó không xa có hai thân ảnh rất quen thuộc.

Ở một bên đường lớn.

Lúc này một người là một lão đại gia nằm trên mặt đất, chỉ vào một cô gái mặc váy ngắn, vừa chỉ vừa không ngừng kêu thảm.

"Tiểu cô nương, ngươi sao có thể đẩy ta ngã chứ!"

"Ai u! thân thể ta, eo ta đau quá, ngươi không đền cho ta tiền thuốc men, tiền phí tổn thất tinh thần thì hôm nay ngươi đừng hòng đi được ! Ai u! gãy xương ta rồi!"

Cô nàng mặc váy ngắn:. ..

Cô nàng mặc váy ngắn chính là Hạ Tuyết Đồng.

Nàng hơi cau mày, bộ dáng lúng túng không biết phải làm thế nào.

Nàng cảm giác bản thân mình hôm nay quá xui xẻo.

Vừa sáng sớm, liền nhận được một loạt tin nhắn quấy rối các kiểu của bạn học Lâm Phàm.

Nguyên bản nàng không muốn để ý tới hắn, kết quả là tên gia hỏa kia nói hắn muốn gửi bài tập về nhà hôm trước cho nàng.

Nàng còn tưởng rằng Lâm Phàm chịu thỏa hiệp vì thành tích cuối kì.

Kết quả là sau khi mở mail lên, nhìn thấy bốn chữ quen thuộc "Thần Điêu Đại Hiệp", nàng liền rơi vào trầm mặc.

Hạ Tuyết Đồng trực tiếp tắt máy, lười đi để ý tới hắn.

Bất quá vừa đi ra khỏi ký túc xá nữ sinh, đang định tới trường học.

Liền thấy trên mặt đất có một lão gia gia đang nằm rên rỉ, tựa như là bởi vì nguyên nhân nào đó bị đau chân.

Mà người đi đường xung quanh lại không có một người tới đỡ, thậm chí là không thèm nhìn lão gia gia kia, đều cố gắng tránh thật xa.

Hạ Tuyết Đồng ngược lại là cũng không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi lên đỡ hắn dậy.

Kết quả nàng mới vừa lên đi, liền bị lão gia gia trực tiếp vừa chỉ vào nàng vừa kêu thảm, còn nói mình bị nàng đẩy ngã, hiện tại té đến đau eo gãy xương, không đứng dậy nổi, muốn nàng bồi thường tiền đi viện và phí tổn thất tinh thần.

Gặp phải một màn này, Hạ Tuyết Đồng liền muốn tan vỡ.

Nàng trước kia cũng thấy trên mạng đủ loại dàn cảnh ăn vạ kiểu này, không nghĩ tới hôm nay chính bản thân nàng lại gặp phải.

"Gia gia, ta chỉ là một sinh viên, trong túi không có quá nhiều tiền!"

Hạ Tuyết Đồng nhìn lão gia gia đang vừa chỉ tay vừa không ngừng kêu gào dưới mặt đất, nàng có chút không biết phải làm sao.

"Hiện tại nữ sinh viên rất có tiền, nhất là loại nữ sinh xinh đẹp như ngươi, cho nên tiểu cô nương ngươi vẫn là ngoan ngoãn lưu lại cho ta tiền thuốc men cùng phí tổn thất tinh thần đi, bằng không ngươi cũng đừng mơ sẽ đi khỏi đây được!"

Thấy bộ dáng lúng túng của Hạ Tuyết Đồng, lão đầu tử nằm dưới đất liền cười hắc hắc.

Nếu như đối phương trực tiếp kêu la muốn báo cảnh sát, có lẽ hắn còn kiêng kị một chút.

Vừa rồi nghe được nữ sinh viên này nói mình không có tiền, hắn hoàn toàn không tin.

Thời buổi bây giờ nữ sinh mới là người có tiền nhất.

Nhất là giống nữ sinh viên xinh đẹp thế kia.

Hắn cũng đã nằm trên mặt đất sắp một tuần lễ rồi, sân bãi tác nghiệp cũng đã đổi gần chục cái.

Thật vất vả gặp được một con gà mới, hắn nhất định phải vặt lông sạch sẽ mới được.