Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lúc này...

Vừa vặn Lâm Phàm đuổi tới, hắn xa xa nhìn thấy một màn này, nhất là nghe được lời cả hai đối thoại, liền cười cười.

Xem ra lớp trưởng đang gặp khó khăn nha!

Mà người đang nằm trên mặt đất chính là lão đại gia ngày hôm qua.

Vị này tuy vậy nhưng hôm qua đã cống hiến cho hắn tận năm sáu ngàn điểm ngu người.

Cũng là cấp bậc Ngọa Long Phượng Sồ chứ chả chơi.

Nếu không phải trước đây lão đại gia co chân lên cổ chạy mất thì Lâm Phàm chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy, khẳng định sẽ phải vặt sạch lông con dê béo này.

Kết quả thật đúng lúc, hôm nay hắn đi học sớm, lại gặp được lão đại gia kia.

Vận mệnh lại là trùng hợp như vậy.

Cho bọn hắn gặp nhau một lần nữa trong buổi sáng ngày hôm nay.

Một cơ hội làm thịt dê như thế!

Lâm Phàm đương nhiên sẽ không bỏ lỡ!

Mà tên lão đại gia này cả ngày hố người, Lâm Phàm sớm có nghe tiếng.

Nếu như hố là người khác thì cũng thôi đi, đằng này lại dám ăn vạ với cả người quen nhà hắn, hắn khẳng định không thể nhịn.

Mà Lâm Phàm cũng biết rõ Hạ Tuyết Đồng mới vừa nói hoàn toàn là thật, nàng thật sự là không có tiền.

Hàng năm, học bổng cho học sinh nghèo vượt khó đều có phần của ,Hạ Tuyết Đồng, hình như cha mẹ nàng ly dị, mẹ còn đang đau ốm ở nhà, cho nên gia cảnh không phải đặc biệt tốt.

Nghĩ tới đây, Lâm Phàm liền sải bước đi đi lên.

"Lão gia gia, ta thật sự không có tiền! Ta toàn thân trên dưới cũng chỉ có 50 đồng, đây là tiền ăn mấy ngày liền của ta, nếu không ngài cầm lấy đi khám bệnh đi."

Nhìn thấy lão đầu tử trên mặt đất không ngừng chỉ về phía nàng kêu to, Hạ Tuyết Đồng gấp gáp đến mức sắp khóc đến nơi.

"Thôi đi, chỉ có 50 đồng mà đòi để đại gia ta đi? Ha ha, nữ sinh xinh đẹp như ngươi nhất định là rất có tiền, đừng có giả nghèo giả khổ trước mặt đại gia ta!"

"Người đâu mau tới đây! Tới đây mà xem này! Nơi này có một nữ sinh đẩy ngã ta, còn đạp ta một cước, đạp gãy eo ta rồi, bây giờ lại không chịu trả tiền thuốc men cho ta, mau tới đây mà xem, mau đem nữ sinh ác bá này ra ánh sáng!"

Nhìn thấy Hạ Tuyết Đồng chỉ chịu xuất ra năm mươi đồng, lão đại gia trong nháy mắt kêu toáng lên.

Xung quanh, những người khác thấy vậy cũng tò mò nhìn lại.

Cảm thụ được những người qua đường đang chỉ chỉ trỏ trỏ, sắc mặt Hạ Tuyết Đồng trắng bệch, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt trực trào rơi xuống.

Đúng lúc này.

Nàng nhìn thấy Lâm Phàm đang đi về phía mình.

Lâm Phàm nhìn thấy Hạ Tuyết Đồng đang nhìn mình, hắn cũng lên tiếng chào hỏi nàng một câu.

Nếu là lúc bình thường, nàng có lẽ còn có thể bắt chuyện với hắn, nhưng đổi lại là hiện tại, nàng hoàn toàn không có tâm tình.

Trên mặt đất, lão đầu tử vẫn còn đang la hét thảm thiết.

Đột nhiên thanh âm hắn dừng lại.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía Lâm Phàm cách đó không xa.

"Đến từ lão gia tử điểm ngu người: 1000!"

Vừa mới tới Lâm Phàm liền đại hỉ, hắn còn chưa mở miệng nói câu nào đã thu hoạch được điểm rồi? ! cái này cũng thật quá dễ dàng đi? Hơn nữa còn là một ngàn điểm ngu người:, lão đại gia này cũng là kho điểm của hắn a!

Lần trước nhường đối phương ba chân bốn cẳng chạy mất, Lâm Phàm lần này đương nhiên sẽ không để đối phương tẩu thoát dễ dàng như vậy.

Lão đại gia cũng là sững sờ.

Hắn không nghĩ tới bản thân mình lại xui xẻo đến mức gặp lại tên ác nhân ngày hôm qua.

Vừa nhìn thấy ác nhân này, hắn liền cảm giác thận mình bắt đầu đau đau.

"Lão đại gia, ngài hôm nay tại sao lại ngã xuống đất nữa rồi?"

"Lão đại gia, ngươi không nên động, để cho ta tới dìu ngươi đi! Ngày hôm qua đường trơn, hôm nay ta chắc chắn sẽ không bị trượt chân nữa."

Nói xong, Lâm Phàm chạy tới, chuẩn bị lấy tay đỡ lão đại gia dậy.

Lão đại gia nhìn thấy khung cảnh quen thuộc này, toàn thân khẽ lắc một cái, thiếu chút nữa thì lập tức đứng dậy.

Ngay tại lúc hắn chuẩn bị đứng dậy, mới được một nửa liền bị Lâm Phàm nhấn xuống.

Sau đó hắn lại thấy từ sau lưng, chỗ thận truyền đến một cơn đau, một đôi giày số bốn mươi ba hung hăng đá vào chỗ thật hắn.

Voãi lồng!

Đau!

Lão đại gia trong nháy mắt bị đạp xa hai mét, lại lăn thêm mấy mét nữa mới ôm eo co rúm người kêu rên trên mặt đất.

"Đến từ lão đại gia điểm ngu người: 1100!"

Thanh âm của hệ thống lại vang lên bên tai

Lâm Phàm hừm một cái, mới có 1100? Xem ra năng lực chịu đựng của lão đại gia cũng ngong đấy! Đạp một cước như thế mà mới được có 1100 điểm:?

Lâm Phàm có chút không vừa ý.

Một bên Hạ Tuyết Đồng cũng là vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Nàng còn chưa kịp hoàn hồn.

Làm sao Lâm Phàm đi lên chính là một cước đạp thẳng vào người lão đại gia kia?

Bất quá dù là lúc này nhìn thấy lão đại gia co cụm trên mặt đất kêu rên vì đau đớn thật, nhưng Hạ Tuyết Đồng cũng không có chút đồng tình nào, thậm chí nội tâm còn cảm thấy thoải mái.

"Tiểu tử thúi, ngươi lại dám đánh lão đại gia ta! đại gia ta bị ngươi đạp gãy chân, thận cũng hỏng, ngươi nhất định phải chết, ngươi chết chắc rồi!"

Lão đại gia nằm trên mặt đất, vừa ôm eo vừa căm tức nhìn Lâm Phàm.

Lâm Phàm: "Đại gia, ta không có ý đó, vừa rồi là ta muốn đỡ ngươi tới, kết quả là lại bị trượt chân, cái giày này chất lượng cũng quá kém, lần sau đi ra ngoài ta nhất định phải đổi một đôi giày khác!"

Nói xong, hắn đi lên vài bước, làm bộ lại muốn tiếp tục đỡ lão đại gia lên.

"Đệch, ngươi tránh xa ta một chút!" Lão đại gia một mặt hoảng sợ!

Lão đại gia chuẩn bị đứng dậy, nếu bị hắn đạp một cái nữa sợ rằng phần đời còn lại của hắn sẽ bị phế mất... hắn thật sự có chút sợ.