Hệ Thống Ngu Người (Dịch)

Chương 7. Nhường Chỗ Ngồi Là Một Loại Mỹ Đức

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Sau khi lên xe .

Lâm Phàm liền tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Hắn liền bắt đầu tính toán nên tiêu phí số điểm này như thế nào cho hợp lý.

Tiết kiệim là không thể nào!

Đời này cũng không thể tích trữ đủ được!

Có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, đó mới phù hợp với quan điểm của Lâm Phàm.

Sau khi suy nghĩ một chút.

Lâm Phàm lần này không có tiếp tục ra sức kiếm thêm điểm, mà là trực tiếp dùng một vạn điểm ngu người chuyển hóa thành 10 điểm may mắn.

Trước đó chỉ số may mắn là 0, thật sự là quá thấp.

Khi hắn vừa mới thêm điểm xong, đột nhiên hắn cảm giác dưới đít hơi cộm cộm.

Khi hắn đứng dậy liền thấy dưới chỗ ngồi của hắn có một đồng tiền xu.

Vê lờ!

Thật đúng là nhặt được tiền!

Nhìn thấy đồng tiền xu 1 đồng này, Lâm Phàm dở khóc dở cười.

Từ nhỏ đến lớn, hắn không có một lần nhặt được tiền, hôm nay là lần đầu tiên, mặc dù chỉ là 1 đồng.

Không thể không nói,10 điểm may mắn này cũng rất ngưu bức!

Đúng lúc này

Một người già đi tới, rất hiển nhiên lão gia gia này lúc nãy trong cuộc đại chiến cướp chỗ không có chiếm được chỗ ngồi, lúc này hắn chỉ có thể bất lực dùng tay nắm lấy cạnh bên lan can, cố gắng để giữ thăng bằng.

Nhìn thấy một màn này.

Lâm Phàm không chút do dự đứng lên.

Thân là thanh niên nghiêm túc, con ngoan trò giỏi, 9 năm liền là học sinh tiên tiến, 3 năm cấp 3 được học sinh giỏi quốc gia môn Giáo dục công dân.

Lâm Phàm tự nhiên biết rõ phải kính già yêu trẻ, trên xe buýt nhường chỗ cho người già là một thói quen tốt.

Nếu như người người đều có thể kính già yêu trẻ, thế giới này sẽ tươi đẹp biết bao!

"Lão gia gia, ở đây còn chỗ này, ngài ngồi đi!"

Lâm Phàm liền vội vàng đứng lên nhường chỗ ngồi, đem lão gia tử kéo tới.

Lão gia gia vội vàng cản Lâm Phàm lại, không ngừng khoát tay: "Chàng trai, ngươi ngồi, ngươi ngồi là được rồi."

Lâm Phàm vẫn kiên định trực tiếp đem lão gia tử đặt xuống ghế ngồi.

"Lão gia gia, vẫn là ngươi ngồi đi, ta tuổi trẻ, ta có thể đứng được."

Lão gia tử bị bất ngờ kéo xuống ghế ngồi cũng khá là sững sờ, chuẩn bị đứng dậy: "Chàng trai, ta không cần, ngươi ngồi đi "

Bất quá ngay tại lúc hắn chuẩn bị đứng dậy Lâm Phàm lại một lần nữa đem hắn ấn xuống, cười nói: "Lão gia tử, ngươi liền an tâm ngồi chỗ này đi, ta không sao mà."

Lão gia tử: . ..

"Đến từ lão gia tử Trương Bình 100 điểm ngu người"

Hả?

Cái này cũng có thể kiếm được điểm?

Lâm Phàm có chút vui vẻ.

Không nghĩ tới nhường chỗ ngồi lại còn có thể thu được điểm thưởng, kiếm lời kiếm lời rồi.

Lão gia tử còn mấy lần toan đứng dậy, nhưng mà Lâm Phàm rất tinh mắt, mỗi lần lão gia tử đứng dậy được một nửa lại bị hắn đè xuống.

"Đến từ lão gia tử Trương Bình 200 điểm ngu người "

"Đến từ lão gia tử Trương Bình 300 điểm ngu người "

"Đến từ lão gia tử Trương Bình 600 điểm ngu người "

Liên tục nhiều lần đem lão gia tử đè xuống chỗ ngồi cũ của mình, sau khi trải qua 6 lần đứng dậy thất bại, lão đại gia liền hoài nghi nhân sinh, đệch, người trẻ tuổi kia khí lực thật là lớn, hắn từ bỏ.

Hắn rốt cục trung thực ngồi yên tại chỗ.

Năm phút sau.

Xe buýt chậm chạp không có nhích lên được phân nào.

Toàn bộ hành kháhc trên xe cũng bắt đầu huyên náo.

Lâm Phàm cũng là hơi nghi hoặc một chút.

Đúng lúc này, lão đại gia một mực bị hắn đè xuống chỗ ngồi của mình mới ung dung tới một câu: "Chàng trai, để cho ta đứng lên đi, ta chính là tài xế a!"

Lâm Phàm: Vcl

Lâm Phàm: Lão gia tử, ngươi nói sớm không được sao, ngươi nhanh lên một chút đi lái xe đi, tất cả mọi người đều đang đợi sốt hết cả ruột lên rồi!

Lão gia tử ánh mắt ung dung nhìn về phía Lâm Phàm: "Chàng trai, mỗi lần ta định đứng lên đều bị ngươi ấn xuống đó nha!"

"Đến từ lão gia tử Trương Bình 500 điểm ngu người."

Lâm Phàm: . ..

Làm Lâm Phàm buông hai tay ra, lão gia tử đang chuẩn bị đứng lên.

Khi hắn đứng ở đứng lên được một nửa, Lâm Phàm lại vô ý thức ấn hắn xuống lần nữa.

Lão gia tử: ? ? ? ? ? ?

Lão gia tử một mặt đần thối nhìn về phía Lâm Phàm.

Lão gia tử: Chuyện gì vậy? Hôm nay định không cho ta lên láil nữa à?

Lâm Phàm cười ngây ngô một tiếng, không có ý tứ xoa xoa đôi bàn tay: "Lão đại gia ngươi lên đi, lần này ta không ngăn ngươi nữa!"

Làm lão gia tử thật vất vả mới thoát đi được, lên tới ghế tài xế vẫn không quên quay đầu nhìn Lâm Phàm vài cái, hắn lái xe đã hơn hai mươi năm mà chưa gặp phải trường hợp nào khó đỡ như thế này"

Đương nhiên cái này chỉ là một khúc nhạc đệm.

Bất quá Lâm Phàm ngược lại rất là vui thích.

Vừa rồi hảo tâm nhường chỗ ngồi liền để cho hắn kiếm được tận 1700 điểm.

Chà chà!

Quả nhiên nhường chỗ ngồi là một loại mỹ đức nha!

Cách đại học khoa học kỹ thuật Hoa Thành còn mười trạm bus nữa.

Đại học khoa học kỹ thuật Hoa Thành chính là trường Lâm Phàm đang theo học.

Lâm Phàm cũng là híp mắt một hồi.

Khi hắn mở to mắt ra, liền thấy một tiểu nữ hài đang nhìn chằm chằm hắn.

Khi hắn mở to mắt lần 2.

Tiểu nữ hài kia cũng là do dự một hồi rồi xán lại.

Tiểu nữ hài hỏi: "Tiểu ca ca, xin hỏi khi nào thì xe tới trạm Đông vậy?!"

Lâm Phàm vô ý thức trả lời: "Lúc nào xe dừng thì tới."

Nữ hài hỏi lại: "Khi nào thì xe dừng a?"

Lâm Phàm cười nói: "Khi nào tới thì nó dừng."