Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tại Thiên Nhất Cảnh Khu đi lung tung một hồi.

Lâm Phàm liền chuẩn bị trở về.

Đang chuẩn bị đi về.

Hắn đột nhiên thấy một thân ảnh quen quen.

Thân ảnh này màu nâu, làm ánh mắt hắn sáng lên.

Thân ảnh màu nâu đúng là một trong Gia Cát Phượng Sồ của hắn - chó Teddy.

Lâm Phàm cũng lười đi suy nghĩ Teddy làm sao lại chạy tới nơi này.

Trong mắt hắn con chó này chính là một kho điểm ngu người.

Thật vất vả lại gặp nó.

Nhất định phải chiêu đãi nó thật tốt mới được.

Lâm Phàm cũng là chạy hướng về phía cửa hàng màn thầu cách đó không xa, lại là mua năm mươi cái màn thầu.

Bất quá lần này màn thầu muốn lớn gấp đôi so với lần trước còn.

Lusc Lâm Phàm cầm bao tải to đi tới,chó Teddy vẫn đang hết sức hài lòng nhận sự chăm sóc cưng nựng của các tiểu tỷ tỷ.

Các tiểu tỷ tỷ đang cho nó ăn.

Thấy cảnh này.

Lâm Phàm lông mày chợt nhíu một cái.

Xem tình hình này, chó Teddy vừa rồi căn bản là chưa ăn no nha!

"Cẩu cẩu goan, nhìn xem ta lại mang cái gì đến cho ngươi này!"

Lâm Phàm cực kỳ lưu loát đem năm mươi cái màn thầu cực lớn trong bao ném xuống trước mặt Teddy.

"Gâu? ? ?"

Lúc nhìn thấy Lâm Phàm một sát na kia, chó Teddy dựng đứng cả lông tơ lên.

Nó vừa rồi vì tránh né thằng ôn thần này, liên tục chạy mười cây số.

Thật vất vả mới chạy tới nơi này, lúc này vừa mới buông lỏng một chút, kết quả đờ mờ nó lại gặp hắn?

"Đinh, đến từ chó Teddy 500 điểm ngu người "

Nhất là khi nhìn thấy năm mươi cái màn thầu cực lớn kia nó không khỏi rùng mình một cái.

"Đến từ chó Teddy 1000 điểm ngu người"

Thấy điểm ngu người đang cấp tốc tăng trưởng, Lâm Phàm cười sắp sái cả quai hàm

Chó Teddy quả nhiên là thần tài của hắn.

Vẻn vẹn trong chớp mắt đã cho hắn tận 1500 điểm.

Con chó này Lâm Phàm phải vặt sạch lông mới được.

" cẩu cẩu ngoan, ăn nhiều một chút, nhất định phải ăn hết tất cả nha! Ta vừa rồi mua hơi ít, ngươi cũng chưa ăn no!"

Lâm Phàm một mặt ôn hòa sờ đầu Teddy.

Nhìn thấy cái màn thầu lớn gấp đôi đầu mình, chó Teddy một trận run lẩy bẩy.

Nhưng dưới dâm uy của nam nhân trước mặt, nó chỉ có thể một bên khóc một bên ăn.

Ăn một cái.

Nó liền ngã trên mặt đất không ăn được nữa.

Loại màn thầu lớn này vừa thô vừa đếu có vị, quá khó ăn.. à không phải nói là chó chảnh cũng không thèm ăn!

Nó chưa bao giờ phải ăn một thứ khó nuốt như vậy!

Đợi đến lúc gia hỏa này chim lượn, nó nhất định phải chạy đến một nơi xa hơn, càng xa càng tốt, cả đời này của nó đều không muốn ăn màn thầu nữa.

"Các mỹ nữ, các ngươi nhìn nó xem, bị bỏ đói đến mức gầy thế này rồi!"

"Các ngươi đút cho nó nhiều màn thầu một chút, như vậy nó mới không phải chịu đói."

Hướng về phía các tiểu tỷ tỷ bên cạnh dặn dò vài câu xong, Lâm Phàm liền rời khỏi.

Các tiểu tỷ tỷ bên cạnh nhìn thấy trên mặt đất đủ loại màn thầu cực lớn, cũng đều là nhặt lên bắt đầu bón cho chó Teddy.

"Ngoan, ăn đi, vừa rồi đại ca ca kia nói đúng, ngươi nên ăn nhiều một chút!"

"Màn thầu rất giàu dinh dưỡng, ngươi gầy như vậy, phải nhiều ăn chút!"

"Ai da, phải ăn hết đống màn thầu này nha! Đừng phụ tâm ý của vị tiểu ca ca kia! Nhóm chúng ta sẽ giám sát ngươi."

Chó Teddy: ? ? ? ? ? ?

Nhìn thấy Lâm Phàm thật vất vả rời đi, cho là mình lại có thể được yên ổn hưởng thụ cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc, chó Teddy lại một lần nữa vẻ mặt đần thối.

"Đến từ chó Teddy 1000 điểm ngu người"

"Đến từ chó Teddy 1000 điểm ngu người "

"Đến từ chó Teddy 1000 điểm ngu người "

Bên tai không ngừng truyền đến tin vui.

Sách!

Con chó Teddy đó thật sự là Ngọa Long Phượng Sồ của mình a!

Lâm Phàm cười hắc hắc.

Nhìn đồng hồ.

Phát hiện sắp tới giờ cơm tối.

Lâm Phàm đang chuẩn bị ngồi xe buýt trở về.

Trạm xe buýt Thiên Nhất,

Lúc này người chờ xe cực kỳ đông.

Thấy nhiều người như vậy, Lâm Phàm cũng chẳng muốn đón xe trở về nữa.

Bất quá ngay lúc này, cách đó không xa một cỗ xe buýt đang chậm rãi đi tới.

Toàn bộ mọi người đang đứng ở trạm xe buýt đều đưa mắt nhìn lại, một bộ dáng trực chờ nhào lên đầu tiên.

Nếu như dựa theo kịch bản bình thường, đợi lát nữa hẳn là sẽ phát sinh một cuộc đại chiến để chiếm chỗ.

Lâm Phàm đột nhiên nảy ra ý hay.

Chỉ vào bầu trời quát to một tiếng: "Vãi loằn, anh em hồ lô đang đánh nhau với quái thú kìa!"

Khi hắn vừa dứt lời cũng là vừa đúng lúc xe buýt sắp vào trạm.

Lâm Phàm mãnh liệt hướng về phía trước, lấy tốc độ nhanh nhất lên xe buýt.

Mà tuyệt đại đa số mọi người lúc này lại đem lực chú ý nhìn về phía bầu trời.

Anh em hồ lô?

Quái thú?

Đâu? Đâu? Đánh nhau đâu?

Trên bầu trời có cái rắm a!

Tất cả mọi người lập tứcn vỡ mộng một cái.

Lấy lại tinh thần, không ít người lúc này mới đột nhiên nghĩ đến cái gì, bắt đầu phóng tới xe buýt.

Không ít người nguyên bản có ưu thế sau khi tỉnh lại mới phát hiện bản thân đã đi ăn cỗ về mất chỗ, đã có không ít người lên xe trước bọn hắn một bước.

"Đến từ Vương mỗ nào đó 100 điểm ngu người "

"Đến từ Lưu mỗ nào đó 150 điểm ngu người "

"Đến từ Trương mỗ nào đó 200 điểm ngu người "

"Đến từ Triệu mỗ nào đó 250 điểm ngu người "

. ..

Thấy điểm ngu người tăng lên trong nháy mắt, trong lòng Lâm Phàm mừng thầm không thôi.

Cũng may vừa rồi không có bắt taxi, nếu như bắt taxi về nhà thì làm gì có nhiều điểm ngu người thế.

Số điểm này cộng lại cũng phải hơn 5000.

Vừa rồi những người đứng đợi ở điểm dừng không lên chuyến xe này cũng đang thơ thẩn không hiểu chuyện gì xảy ra.

Thậm chí còn có một số người vẫn đang nhìn bầu trời, xem anh em hồ lô đang ở đâu.