Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong. Trong số những người lính được triển khai xung quanh các căn hộ ở tòa nhà C, Lục Tân còn trông thấy hai thành viên khác của đội điều tra. Mặc dù vì kỷ luật nên lúc này họ không thể đến gần để cảm ơn hắn, nhưng họ vẫn nhìn hắn từ xa với ánh mắt vô cùng thân thiết.

“Tình hình cụ thể thế nào rồi?”

Khi đến gần những căn hộ chung cư ở tòa nhà C, Lục Tân dừng lại bên ngoài dây phong tỏa phía trong cùng.

“Cụ thể…”

Trình Huy khẽ lên tiếng, dường như có điều gì đó rất khó nói: “Bọn ta cũng không rõ! Sau khi nhận được lệnh từ tổng bộ, bọn ta lập tức đến đây. Dưới sự hợp tác của Văn phòng An ninh, cư dân của khu vực này đã được sơ tán. Bọn ta phát hiện có bức xạ năng lượng tinh thần mạnh mẽ tại khu vực gần tòa nhà C này. Nhiệm vụ ban đầu của bọn ta là vào tòa nhà C tìm ra vị trí cụ thể của nguồn ô nhiễm, nhưng.....Nhưng trong quá trình này, bọn ta đều thất bại.”

“…”

“Thất bại ư?”

Lục Tân liếc nhìn hắn với vẻ hơi ngạc nhiên.

Trước đây Lục Tân từng quan sát thấy dáng vẻ khi làm việc của đội điều tra này và hắn biết họ có biểu hiện rất chuyên nghiệp trong lĩnh vực này.

“Đúng vậy!”

Trình Huy trả lợi đúng sự thật: “Bây giờ bọn ta có thể xác định sơ bộ rằng nguồn ô nhiễm có thể nằm ở tầng chín đến tầng mười hai của tòa nhà này. Nhưng trong quá trình tiếp cận nguồn ô nhiễm, bọn ta cảm nhận được một nỗi sợ hãi không thể giải thích được, dù đã thực hiện những biện pháp phòng hộ đặc biệt, bọn ta vẫn không thể chống lại nỗi sợ hãi này. Khi đạt đến cực hạn, thậm chí sẽ xuất hiện triệu chứng chóng mặt dữ dội…Cho nên.....Bọn ta đành tạm thời rút lui!”

“Chỉ là sợ thôi sao?”

Lục Tân nghe xong, mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái.

Trình Huy chậm rãi trả lời: “Không có sự vật hay cảnh tượng kinh khủng cụ thể nào, đó chỉ là một loại cảm giác, nhưng không có cách nào loại bỏ được. Càng đến gần vị trí bị nghi ngờ là nguồn ô nhiễm, loại cảm giác sợ hãi này càng nghiêm trọng hơn. Mặc dù đã trải qua các khóa huấn luyện chuyên môn, nhưng bọn ta vẫn không thể loại bỏ hoặc chống lại nỗi sợ hãi này. Vì vậy, bọn ta đành xin tổng bộ.....Điều động đội đặc nhiệm đến đây.”

Bây giờ Lục Tân đã trải qua một thời gian đào tạo lý thuyết về ô nhiễm đặc biệt, nhưng rõ ràng vẫn chưa đủ.

Vì vậy, hắn ấn nhẹ vào tai nghe và nói: “Lý do của chuyện này là gì?”

Trong kênh trò chuyện, giọng nói của Hàn Băng vang lên: “Nếu như không có đối tượng cụ thể của nỗi sợ hãi mà chỉ là một loại cảm giác thì rất có thể nó bắt nguồn từ ảnh hưởng của nguồn ô nhiễm đặc biệt số 072, làm biến dạng cảm xúc của con người và phóng đại cảm giác kinh dị. Cư dân của khu mỏ đồng loạt trở nên lo lắng, có thể là vì họ đã chịu ảnh hưởng của nguồn ô nhiễm đặc biệt số 072.”

“Mặc dù chỉ là một cảm xúc nhưng nếu được khuếch đại đến vô hạn, nó sẽ dễ dàng khiến người ta căng thẳng, nghi thần nghi quỷ, thậm chí vì tự vệ mà có thái độ thù địch mạnh mẽ với những người khác, hoặc có những hành vi chủ động gây tổn thương cho người khác…Đề xuất của ta là tìm kiếm nguồn ô nhiễm, quan sát bản chất của nó, rồi quyết định dọn dẹp hay phong tỏa nó.”

“…”

Lục Tân gật đầu rồi nhìn lên tòa nhà C.

Hắn chỉ thấy đây là những căn hộ rất bình thường, tổng cộng có mười hai tầng, trông mới hơn so với tòa nhà cũ mà hắn đang ở. Về tổng thể, tòa nhà này mang một vài phong cách châu Âu đơn giản. Dù bề ngoài của tòa nhà trông như đã lâu không được dọn dẹp, nhưng lớp sơn giả đá vẫn phản chiếu màu sắc tươi mới trong điều kiện ánh sáng không đủ sáng. Lúc này màn đêm buông xuống, làm nổi bật một vài ô cửa sổ đang sáng đèn.

Đây là một tòa nhà chung cư rất bình thường.

Nhưng nhìn vào tòa nhà này, thực sự khiến người ta nảy sinh một cảm giác hơi rùng rợn.

Loại cảm giác này thậm chí không thể diễn tả bằng lời, nó xuất hiện một cách không thể giải thích được, nhưng lại có thể cảm nhận được một cách rất chân thực.

Đó là loại cảm giác mà trong tiềm thức mọi người đều không muốn nhìn trực tiếp, chứ đừng nói là lại gần.

“Được, chúng ta vào trong xem thử.”

Lục Tân nhẹ nhàng đồng ý với đề nghị của Hàn Băng.

Nghe hắn nói vậy, Trình Huy và một nhân viên cảnh sát trông có vẻ cấp bậc không hề thấp muốn tiếp cận nhưng lại không dám, đều tỏ ra hơi kinh ngạc. Khác biệt là, Trình Huy lập tức nghĩ đến điều gì đó, nên đã sớm thu lại biểu cảm này.

Hắn chỉ hỏi thẳng: “Đan Binh tiên sinh, ngươi có cần thiết bị bảo vệ đặc biệt nào không?”

“Không cần.”

Lục Tân lắc đầu, hắn hơi suy nghĩ rồi nói: “Các ngươi tránh xa một chút!”

Trình Huy lập tức trở nên nghiêm túc, cậu ta nói: “Rõ!”

Thật ra Lục Tân cũng không biết tại sao lại muốn họ tránh xa, hình như nói thêm câu này thì có vẻ chuyên nghiệp hơn?

May mà họ cũng không hỏi…