Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lục Tân nhấc sợi dây phong tỏa lên, rồi chui vào từ bên dưới, sau đó hắn đi một mình về phía tòa nhà dưới ánh mắt chăm chú của mọi người. Sau lưng hắn là vô số ánh mắt vừa lo lắng vừa tò mò. So với tòa nhà này, những ánh mắt kia càng khiến hắn căng thẳng hơn.

Mãi đến khi mở cánh cửa chống trộm nặng nề rồi bước vào bên trong tòa nhà, Lục Tân mới không còn cảm nhận được những ánh mắt ở sau lưng. Điều này khiến hắn thoải mái hơn.

Hành lang yên tĩnh lạ thường, hắn nhìn thấy một vài chậu than bày trên mặt đất, bên trong là tro giấy còn chưa cháy hết.

Chắc những thứ này là do cư dân trong tòa nhà đốt. Khi gặp một số vấn đề không xác định, người ta thường đặt hy vọng vào quỷ thần.

Lục Tân vừa nghĩ vừa đến chỗ thang máy. Sau đó hắn phát hiện thang máy vẫn sáng đèn, hẳn là có thể sử dụng được.

“Vì không chắc chắn liệu nguồn ô nhiễm đặc biệt có tồn tại những nguy cơ khác chưa được biết đến hay không, ta đề xuất không nên sử dụng thang máy, tránh việc không kịp rút lui trong trường hợp xảy ra biến cố bất ngờ.....Nếu bắt buộc phải di chuyển bằng thang máy, tốt nhất chỉ nên lên đến tầng năm rồi tiếp tục đi bộ lên trên!”

Nghe xong những lời này của Hàn Băng từ kênh trò chuyện, Lục Tân thu ngón tay đang bấm thang máy lại, rồi khẽ nói: “Được.”

Sau đó hắn bước đến cầu thang.

“Cầu thang rất yên tĩnh, không nhìn ra có điều gì khác thường, chỉ là hơi thối, hình như có cứt chó...”

“Hừ, không phải chó!”

Lục Tân nói khẽ trong khi đi lên cầu thang.

Bây giờ hắn coi như đã chính thức bắt đầu tự giải quyết sự cố, nên có nhiều quyền hạn hơn, trang bị của hắn cũng được nâng cấp không ít. Hắn đã đổi một bộ quần áo bảo hộ mà trước đó thành phố chính đã đặc biệt gửi tới, bộ quần áo này được may từ một loại vải màu đen không rõ chất liệu nhưng rất nhẹ và dai. Hơn nữa trên quần áo bảo hộ còn được trang bị thêm một máy ảnh mini.

Chiếc máy ảnh này có thể kịp thời truyền các hình ảnh mà hắn nhìn thấy đến màn hình hiển thị ở văn phòng nơi Hàn Băng làm việc.

Tuy nhiên, vì vấn đề ánh sáng hoặc khu vực chụp, vẫn có một số điều hắn phải nhỏ giọng giải thích.

Hàn Băng cũng kịp thời trả lời tất cả các câu hỏi của hắn thông qua kênh trò chuyện.

Khi nói đến có cứt chó, cô bèn nói: “Cẩn thận kẻo giẫm phải đấy...”

Lúc nói đến câu sau, cô cũng hừ một tiếng rồi nói: “Thật là không có ý thức công cộng.”

Lục Tân vừa nói chuyện, vừa đi từ từ lên lầu. Hắn cũng dần dần cảm nhận được một luồng hơi thở rợn người, giống như có người đang thổi hơi lạnh ở sau gáy, nhưng không đơn giản chỉ là lạnh, mà là một cảm giác sợ hãi.

Cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt theo nhịp đập của trái tim, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể khiến người ta choáng ngợp.

“Thực sự cảm nhận được một chút cảm giác sợ hãi, nhưng ta không nhìn thấy bất kỳ thứ cụ thể nào xung quanh cả. Nó giống như một cảm giác sợ hãi thuần túy, giống như khi ở nhà, đôi khi chúng ta đột nhiên xuất hiện cảm giác sợ hãi như vậy. Rõ ràng tất cả đều không có lý do, chỉ là không dám tiếp tục ở trong nhà một mình, mà nhất định phải nghe thấy tiếng động gì đó, hoặc là bỏ chạy như bay xuống lầu mới được...Bây giờ ta đã lên đến lầu bốn, cảm giác này trở nên vô cùng mãnh liệt, ta vô thức không muốn đi lên nữa! Không phải vì ta biết có thứ gì ở trên đó, mà đơn giản chỉ là muốn rời đi vậy thôi.”

Trong kênh trò chuyện, Hàn Băng nghiêm túc lắng nghe Lục Tân nói, kèm theo đó là âm thanh gõ nhẹ vào bàn phím để ghi lại, sau đó cô dùng giọng nói nhẹ nhàng của mình giúp Lục Tân phân tích: “Càng đến gần nguồn ô nhiễm, ngươi sẽ càng chịu ảnh hưởng tinh thần mạnh mẽ hơn. Loại cảm giác này sẽ càng lúc càng mãnh liệt. Đơn Binh tiên sinh, khi nào mà ngay cả ngươi cũng cảm thấy không thể chống lại loại cảm giác sợ hãi này, ngươi có thể rút lui.”

“Không sao đâu!”

Lục Tân vừa nói vừa ngoặc sang một đoạn cầu thang khác: “Bây giờ ta đang ở lầu sáu.”

Trong giọng nói của Hàn Băng đột nhiên cũng có chút nghi ngờ:

“Tại sao hành động của ngươi lại có thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng như vậy?”

“Trước đây ta đã quen với loại cảm giác này rồi.”

Lục Tân nhẹ nhàng trả lời, cùng lúc đó hắn cũng dừng lại.

Mà ở trên kênh trò chuyện, Hàn Băng có hơi bất ngờ, cuộc đối thoại nhất thời rơi vào im lặng.

Lúc này Lục Tân đã đứng ở lối cầu thang lầu sáu. Quay đầu nhìn xung quanh, hắn có thể thấy hành lang dài phía bên phải tối om. Hành lang dài đổ nát, đầy những hình vẽ bậy bạ bẩn thỉu và đầy dầu mỡ, trông thật hoang tàn và vắng vẻ. Màn đêm buông xuống, ánh sáng bên ngoài không thể lọt vào, trong hành lang cũng không có ánh đèn, bóng tối dày đặc như muốn nuốt chửng lấy con người.

Trong bóng tối dày đặc, có thể thấy một chấm trắng bé nhỏ đang di chuyển xiêu vẹo ở phía trên hành lang.

Không có bất kỳ âm thanh nào, nó cứ lờ mờ lúc ẩn lúc hiện, hơn nữa còn xiêu vẹo một cách kỳ lạ.

Nếu thực sự cảm nhận một cách tỉ mỉ, dường như có thể nghe thấy tiếng “rắc rắc” giống như âm thanh phát ra khi một tấm ván cũ bị dẫm lên. Âm thanh truyền ra từ cơ thể của chấm trắng yếu ớt đó là thứ âm thanh được tạo ra khi xương và cơ bắp bị vặn xoắn, kiểu vặn xoắn mà người bình thường không thể làm được.

Lục Tân yên lặng nhìn chấm trắng yếu ớt đó nhanh chóng men theo bức tường hành lang bò tới trước mặt mình.

Là em gái hắn!

Miệng con bé đang ngậm một con gấu bông chắp vá, mái tóc đen và chiếc váy nhạt màu của nó đang rũ xuống.