Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đến trước cửa đá màu lam, các nhân viên quản lý cũng không đến gây sự với Lý Tu và A Phỉ, trực tiếp mở cánh cửa thí luyện ra.

Lý Tu đi theo đội ngũ cùng bước vào cửa thí luyện. Quả nhiên giống như dự đoán của A Phỉ, đây là một thí luyện cấp E, là thí luyện có độ khó thấp nhất.

Một khung bóng rổ xuất hiện giữa sân, thực hiện ném rổ từ đường ném phạt mười lần, chỉ cần trúng mục tiêu một lần coi như thông qua thí luyện.

Dù là người không chơi bóng rổ thì ném bừa mười quả cũng có thể trúng được một hai quả, thí luyện quả thật rất đơn giản.

Ánh mắt Lý Tu quan sát xung quanh, phát hiện Kim Chân Hoán cách đó không xa đang nhìn hắn, gương mặt mỉm cười nhưng ánh mắt lại cực kỳ bất thiện.

"Rốt cuộc tên kia là ai?" Lý Tu thật sự không nhớ ra mình từng va chạm với người kia lúc nào.

Nhưng nhìn ánh mắt của hắn dường như có ân oán lớn lao gì đó với Lý Tu.

"Chúng ta từng gặp nhau rồi à?" Lý Tu đi thẳng tới trước mặt Kim Chân Hoán hỏi. Hắn phải làm rõ tên này rốt cuộc là ai.

Nếu tên này biết rõ thân phận ma trang sư của hắn thì Lý Tu có thể khẳng định mình đã sa vào nguy hiểm lớn lao.

"Ngươi thật sự không nhớ ta là ai sao?" Đáy mắt Kim Chân Hoán thoáng qua sự phẫn nộ.

"Nói vậy là chúng ta có quen nhau?" Lý Tu nhìn chằm chằm mặt Kim Chân Hoán, tìm kiếm trong ký ức của mình nhưng vẫn không nhớ ra nổi mình từng gặp thanh niên trước mặt khi nào.

"Trại huấn luyện Thiên Hạ." Kim Chân Hoán nhìn Lý Tu đăm đăm, nói ra tên một tổ chức.

Lý Tu ngẩn người, lập tức nhớ ra.

Khi vẫn còn là một đứa trẻ, hắn đã từng là tân binh được đào tạo tại trại huấn luyện Thiên Hạ. Đó là một tổ chức phát hiện và bồi dưỡng ma trang sư.

Lúc đó Lý Tu vượt qua bài kiểm tra của trại huấn luyện Thiên Hạ, có đầy đủ thiên phú trở thành một ma trang sư, cũng nhận được lời mời huấn luyện. Nhưng sau đó Lý Tu lại không gia nhập trại huấn luyện Thiên Hạ.

Lý Tu vốn không để tâm đến chuyện này. Nếu không phải Kim Chân Hoán nhắc tới thì hắn cũng sắp quên khuấy mất rồi.

Lý Tu khẽ nhíu mày. Hắn không nhớ mình từng có xung đột gì với người khác ở trại huấn luyện Thiên Hạ, cũng không biết mình đã gặp Kim Chân Hóa lúc nào.

Đương nhiên có thật sự gặp nhau thì Lý Tu không nhận ra cũng là bình thường, dù sao lúc đó vẫn còn là con nít không hiểu chuyện, mới chưa được mười tuổi.

Khi đó, Kim Chân Hoán chắc cũng chừng ấy tuổi, trưởng thành rồi ai mà nhận ra được.

"Cuối cùng cũng nhớ ra rồi à? Đúng vậy, ta chính là Kim Chân Hoán vẫn luôn đối đầu gay gắt tranh giành hạng nhất với người khi tập huấn." Kim Chân Hoán thấy Lý Tu im lặng, cho rằng hắn đã nhớ ra rồi.

"Năm đó có một người như vậy hả? Ta không nhớ gì hết." Lý Tu chợt à lên nhưng vẫn không nhớ ra Kim Chân Hoán là ai.

Đuôi mắt Kim Chân Hoán giần giật, đáy mắt toát lên sát khi, mất một lát mới bật cười nói: "Ngươi không muốn nhớ lại cũng rất bình thường. Thiếu niên thiên tài năm đó được trại huấn luyện giành giật giờ lại luân lạc tới tình trạng này. Đổi lại là ta cũng không muốn nhớ lại quá khứ."

"Giữa chúng ta đâu có thù hận gì nhỉ?" Lý Tu nhìn Kim Chân Hoán nói.

Trại huấn luyện Thiên Hạ không phải chỉ nhận một học viên. Lý Tu huấn luyện hạng nhất cũng không ảnh hưởng gì đến việc Kim Chân Hoán nhập học, huống chi Lý Tu vốn không nhập học ở trại huấn luyện Thiên Hạ.

"Kim Chân Hoán ta đã làm là phải làm tốt nhất. Nếu không thể trở thành ma trang sư giỏi nhất thì ta sẽ trở thành người thí luyện mạnh nhất. Cũng vì ngươi, ta bỏ qua cơ hội trở thành ma trang sư, liều mạng rèn luyện bản thân chính là vì muốn trở thành người thí luyện mạnh nhất." Kim Chân Hoán nhìn chằm chằm Lý Tu, gương mặt đầy vẻ chế nhạo, tiếp tục nói: "Vốn định sau này có cơ hội sẽ phân thắng bại với ngươi, không ngờ ngươi đã luân lạc đến mức như vậy. Đừng nói là ma trang sư, ngay cả người thí luyện cũng thất bại như vậy. Lúc đó ta thật sự mù rồi, nếu biết trước ngươi chật vật như vậy, ta không nên vì ngươi mà từ bỏ cơ hội trở thành ma trang sư."

"Xem ra đợt huấn luyện năm ấy có đả kích rất lớn với ngươi nhỉ?" Lý Tu trầm tư nói.

"Tốt nhất là ngươi đừng cố chọc tức ta. Chắc ngươi hiểu rất rõ, giờ sinh tử của ngươi đang nằm trong tay ra. Ta cho ngươi sống thì ngươi được sống, ta bắt ngươi chết thì ngươi cũng không sống nổi." Nụ cười của Kim Chân Hoán cứng lại trên mặt, nhìn Lý Tu đăm đăm nói.

"Nói vậy ngươi chính là người của lão Cổ." Lý Tu nói.

"Ngươi nói sai rồi. Phải nói lão Cổ là người của ta." Kim Chân Hoán chế nhạo nói: "Giờ chắc ngươi đã biết ai mới là người nắm giữ sinh tử của mình rồi chứ?"

"Là ngươi." Lý Tu thản nhiên nói.

"Ngươi có thể cầu xin ta, có lẽ ta sẽ cho ngươi một con đường sống." Kim Chân Hoán hơi nhếch môi, dáng vẻ cao cao tại thượng.

Lý Tu mỉm cười: "Ngươi sẽ không giết ta đâu."

"Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi?" Kim Chân Hoán sầm mặt.

"Không phải là không dám. Một người cố chấp như ngươi, nếu chưa thắng được ta thì chắc chắn sẽ không giết ta." Lý Tu nói.

"Ngươi nói không sai. Ta sẽ không giết ngươi. Muốn giết cũng phải giết khi thắng được ngươi. Giờ ngươi cũng là người thí luyện, vậy ta sẽ giúp ngươi nhận thức được thế nào mới là người thí luyện chân chính. Ta sẽ khiến ngươi phải thua triệt để trong thí luyện, chết cũng chết nhắm mắt." Kim Chân Hoán lạnh lùng nói.

"Ngươi phiền to rồi. Nếu tên Kim Chân Hoán kia thắng ngươi thì e rằng sẽ không để ngươi sống sót đâu." Sau khi Lý Tu quay về, A Phỉ thấp giọng nói.

"Thì cứ cho hắn thua suốt là được mà." Lý Tu đáp.

A Phỉ lắc đầu không nói gì. Nàng nhìn ra được, trình độ cường hóa của Kim Chân Hoán còn mạnh hơn nàng, muốn thắng hắn nào dễ vậy.

Lý Tu không giải thích, bởi vì thí luyện đã bắt đầu, mọi người lần lượt được đưa vào trong sân, tiến hành thí luyện ném bóng.

Thí luyện cấp E thật sự rất đơn giản. Những người vào sân trước đó đều thông qua kiểm tra. Trừ phi quá xui xẻo, bằng không tỉ lệ tử vong của thí luyện như vậy là rất thấp.

A Phỉ tiến hành thí luyện trước Lý Tu, mười quả trúng sáu, dễ dàng vượt qua kiểm tra.

Đến phiên Kim Chân Hoán, hắn không lập tức ném bóng mà quay đầu lại nhìn Lý Tu ngoài sân, ánh mắt kia như muốn nói: "Nhìn cho rõ đây, xem đâu mới là người thí luyện chân chính."

Bộp!