Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ban đầu cứ ngỡ Lý Tu chưa từng tiếp xúc với bóng đá, còn sợ hắn đá không chuẩn. Giờ biết Lý Tu cũng là nhân sĩ chuyên nghiệp, Triệu Liệt đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn chằm chằm động tác cơ thể của Lý Tu, phán đoán trọng tâm của hắn.

Lúc trước hắn vừa dùng đến động tác này, dưới tình huống trọng tâm được xác định ở chân trái, động tác như vậy muốn hoàn toàn bộc phát sức mạnh thì chỉ có thể sút bóng về bên trái hoặc vào giữa, không thể sút về bên phải được.

Như vậy cũng chỉ còn lại hai lựa chọn là ở giữa và bên trái. Triệu Liệt không cho rằng Lý Tu sẽ đá vào giữa. Lời Lý Tu nói trước đó chỉ là để làm nhiễu phán đoán của hắn thôi.

Giữa trận đấu sinh tử như vậy, ai lại ngu ngốc nhường điểm cho người khác.

Triệu Liệt thì không, càng không tin tưởng Lý Tu sẽ làm như vậy.

Hơn nữa tính theo xác suất, bên trái, bên phải và chính giữa đều chiếm tỷ lệ một phần ba. Lý Tu muốn cố định suy nghĩ của hắn ở hai lựa chọn chính giữa và phi chính giữa, trên thực tế lại lựa chọn sút trái phải, tỷ lệ thắng sẽ càng cao hơn.

"Đúng, là bên trái, chắc chắn là bên trái." Ánh mắt Triệu Liệt sáng lên, lập tức nhào về bên trái.

Nhưng khi Triệu Liệt bay người đến giữa không trung lại kinh hãi phát hiện, trái bóng đã bay thẳng về phía vị trí hắn vừa đứa. Giống y hệt cú pen vừa rồi của hắn, ngay cả độ cao cũng không chệch một li.

Triệu Liệt thân trên không trung chỉ đành nghiêng đầu, trơ mắt nhìn trái bóng xẹt qua bên cạnh hắn, chui tọt vào lưới, ánh mắt từ kinh ngạc đến khó hiểu, lại từ khó hiểu đến hối hận, rồi từ hối hận đến sợ hãi. Cuối cùng tất cả biến thành tuyệt vọng.

Bóng và Triệu Liệt hầu như đồng thời rơi xuống đất. Sau đó chợt nghe được âm thanh điện tử lạnh băng từ khoảng không trên đầu hắn vang lên.

"Phe tấn công tiến công thành công, nhận được một điểm. Phe phòng thủ phòng thủ thất bại, không có điểm. Tổng điểm hoàn tất, tiến hành phát thưởng, bắt đầu thanh lý..."

"Không..."

Bùm!

Theo một tiếng nổ tung, tiếng gào thét tê tâm liệt phế đầy bất cam của Triệu Liệt ngưng bặt, máu tươi xương gãy rơi đầy đất.

Vòng tay của Lý Tu cũng sáng lên, tản ra sắc máu lờ mờ. Sau đó Lý Tu cũng cảm nhận được vị trí đeo vòng tay đột nhiên thắt lại, truyền đến cảm giác đau đớn như kim chích, dường như có thứ gì đó bị bơm vào trong mạch máu.

Cảm giác sưng đau nhức truyền đến từ mạch máu, mắt trần có thể thấy mạch máu trên cánh tay nổi lên, giống như từng con rắn nhỏ màu xanh quấn quít uốn quanh dưới da, ngay cả mạch máu nhỏ bé cũng xưng lên, lít nha lít nhít, lan tràn khắp toàn thân.

Loại cảm giác này liên tục trong thời gian rất ngắn. Ngay sau đó, mạch máu đã khôi phục trạng thái trước đó, cảm giác như kim đâm đã sớm biến mất, vòng tay cũng lỏng ra.

“Cường hóa thân thể ở mức này, đáng giá ngươi dùng tính mạng đi mạo hiểm, đến chết cũng không hối hận sao?” Lý Tu cảm nhận được sự thay đổi trong thân thể. Mặc dù có thể cảm giác được thân thể được cường hóa một chút, nhưng cường hóa ở mức độ này cũng không có ý nghĩa gì đối với ma trang sư.

Ma trang sư dựa vào linh thức, hay có thể nói dùng chút lực lượng tinh thần điều khiển ma trang. Cường hóa nhận được thông quan thí luyện chỉ nhằm vào thân thể, hoàn toàn vô dụng đối với ma trang sư.

Chưa từng nghe nói, có một người nào bởi vì cường hóa trong cánh cửa Thí Luyện mà thức tỉnh linh thức, từ đó biến thành ma trang sư.

Loại cường hóa này, dù là một vạn lần, vẫn còn kém rất rất xa sức chiến đấu mạnh mẽ của ma trang sư mặc ma trang. Đối với ma trang sư, cường hóa thân thể chỉ là râu ria, dệt hoa trên gấm thôi, không có tác dụng mang tính chất quyết định.

Lý Tu không rõ, vì sao người bạn và chiến hữu thân nhất của mình, lại tình nguyện từ bỏ thân phận ma trang sư tôn quý, cũng muốn đi vào cánh cửa Thí Luyện mạo hiểm.

Thậm chí bị thương nặng trong cánh cửa Thí Luyện, trước khi chết còn muốn thuyết phục Lý Tu, để hắn nhất định phải tiến vào cánh cửa Thí Luyện, còn nói nơi này mới là Thiên Đường của nam nhân, là nơi hắn nên đến.

“Đáng giá không?” Cho đến bây giờ, Lý Tu vẫn không cách nào hiểu được lựa chọn như vậy của bạn.

Bởi vì cho đến trước khi người bạn kia chết, năng lực chiến đấu thân thể của hắn còn kém một ma trang sư cấp thấp nhất rất rất xa, huống chi Lý Tu còn là ma trang sư xếp hạng thứ nhất thế giới, có phong hào “Thượng Đế”.

Hai viên ma hạch hình dạng bất quy tắc, lớn cỡ bồ câu trứng, không phải vàng, không phải ngọc, bên trong lóe lên ánh sáng màu lam bỗng xuất hiện trước mặt Lý Tu.

Thứ này, hắn cũng không xa lạ gì. Đây chính là vật liệu hạch tâm để chế tạo ma trang. Ngoài cánh cửa Thí Luyện bên ngoài, chém giết ma linh cũng có thể thu hoạch được.

Khi Lý Tu duỗi tay nắm chặt hai viên ma hạch, ánh sáng trắng bên trên vòng tay lóe lên, hắn bị truyền tống về đến trên khán đài, đồng thời lại có hai người bị truyền tống đến bên trong sân thí luyện.

Thí luyện vô cùng thảm khốc. Trong hơn năm mươi tổ đội ngũ, có thể song song sống sót không đủ một phần ba, thậm chí có mấy tổ đồng quy vu tận, mặt âm u của nhân tính bị lộ ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Khi đến phiên A Phỉ ra sân, nàng không nói một lời, trực tiếp đá một phát vào trên bóng đá, bóng đá bay thẳng về phía chính giữa khung thành.

Thủ môn vui mừng quá đỗi, hai tay ôm lấy bóng đá, nhưng một giây sau, lại nhìn thấy hai chân của mình rời khỏi mặt đất, cả người lẫn bóng cùng đụng vào bên trong khung thành.

Người mới vừa tới đều nhìn đến trợn mắt hốc mồm. Không ai ngờ được, A Phỉ có dáng người không cao lớn lắm, lại có lực lượng mạnh như thế.

Người cũ từng gặp A Phỉ, dường như đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy, không kinh ngạc chút nào.

Người mới hợp thành đội với A Phỉ, vốn còn tưởng rằng chiếm món hời, bây giờ lại vô cùng tuyệt vọng, hối hận.

Khi giữ gôn đã bị thương, tiếp theo đến phiên hắn đá bóng, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai tay A Phỉ khống chế bóng lại.