Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lãn Nương & Cần Gia biên dịch

***

Đang lúc Tiểu Hạ cả kinh không biết phải làm thế nào thì bộ xương bất thình lình cử động. Nó ngồi bật dậy, khuôn mặt phủ đầy cỏ dại nhìn thẳng vào cô, đột nhiên cất tiếng: “Tại sao lại ngăn cản ta?”

Tiểu Hạ không phân biệt được trong số bọn chúng, đâu mới là hồn ma tú tài, chỉ biết hoảng hốt lùi về phía sau.

Nhưng Nguyễn Chiêm bỗng nhận ra, bằng mọi cách không thể để hồn ma tú tài hợp thể với bộ hài cốt có trái tim đang đập ở trước mặt, nếu không anh sẽ chết chẳng toàn thây. Vậy là, bất chấp mọi nguy hiểm phía sau, anh liền đâm kiếm Huyết Mộc vào trái tim kia mà chẳng buồn nghĩ ngợi.

Bộ xương thét lên đau đớn, vặn vẹo kịch liệt, giãy thoát khỏi hai tay Nguyễn Chiêm, mang theo cả thanh kiếm Huyết Mộc. Có điều, anh lại nhân cơ hội này, hít một hơi dưỡng khí thật sâu, rồi thu lại lá bùa chú duy nhất chiếu sáng đáy nước, nhét vào trong cổ áo Tiểu Hạ, đoạn dồn sức giơ tay chỉ một cái. Cô lập tức bị ném ra khỏi nước, ngã trên đồng cỏ bên bờ sông.

Nguyễn Chiêm nín thở, giơ ngón tay giữa vẽ bùa chú lên giữa hai đầu lông mày để nhìn thấy được những thứ dưới đáy sông tối tăm. Anh biết phải lấy lại kiếm Huyết Mộc, kẻo sẽ chết chẳng có chỗ chôn. Vì thế, anh không màng đến chân lý “lấy tĩnh chế động” của Đạo gia, vội quay người đi tìm bộ xương kia.

Tuy nhiên, bộ xương vùng vẫy dữ dội đến độ thoát ra khỏi hộp đá, rồi bơi điên cuồng loạn xạ dưới sông, đồng thời phát ra tiếng kêu gào khủng khiếp, như thể đang chống lại cơn đau cực lớn. Nó định dùng hai xương tay rút thanh kiếm Huyết Mộc đang cắm trên ngực trái ra. Nhưng vừa đụng vào chuôi kiếm thì bị ánh sáng màu đỏ nhạt trên thân kiếm đốt cháy từng khúc xương, chỉ có thể quăng quật thân thể trong vô vọng.

Song, điều này cũng khiến Nguyễn Chiêm không tài nào lấy lại được kiếm Huyết Mộc, chỉ trơ mắt nhìn bản thân mỗi lúc một cách xa thanh kiếm hơn. Hồn ma tú tài đang cực kỳ giận dữ, đã bất chấp hết thảy, áp sát từ phía sau. Trong cơn giận dữ, nó hung dữ cuộn dòng nước màu đen thành vòng xoáy khổng lồ, bao quanh Nguyễn Chiêm.

“Đưa trái tim của mi cho ta!” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ chỗ nước sâu.

“Có giỏi thì tự đến mà lấy!” Nguyễn Chiêm nghĩ bụng. Biết nó sẽ nghe được và cũng sẽ chẳng kiêng dè gì nữa, nhưng anh vẫn phải chọc giận nó, có như thế anh mới có thể giành được chút cơ hội cho mình. Bởi lẽ anh đã tính toán sai tình hình.

Anh từng cho rằng nó chỉ tách làm hai phần, và chỉ cần không để chúng hợp lại làm một là có thể giành thắng lợi. Ngặt nỗi, anh không ngờ rằng bộ xương có trái tim đang sống là phần hồn lớn nhất được nó để lại tu luyện dưới lòng sông, còn phần đi theo Lí Cảnh Minh trở về chẳng qua là hai trong số ba hồn bảy vía mà thôi. May sao, trong lúc xông bừa đánh bậy, họ tìm thấy chỗ chôn xương cốt của hồn ma tú tài mà trước đó vẫn luôn bặt tăm. Cũng may nhờ có những hồn ma khác dưới đáy nước đã đưa  Tiểu Hạ và kiếm Huyết Mộc đến bên anh, để anh kịp thời phá hỏng, làm tiêu hao sức mạnh lớn nhất, cùng kế hoạch hoàn hảo nhất của nó, cũng chính là phần yếu nhất do đang trong quá trình tu luyện. Phải cái, mặc dù vậy anh cũng không thể đối phó được với ác quỷ đang lên cơn điên khi tay không tấc sắt, huống hồ kỷ lục nín thở tối đa của anh cũng chỉ được năm phút, mấp mé trình độ của vận động viên chuyên nghiệp. 

Năm phút này sẽ quyết định sự sống chết của anh, bất kể thế nào anh cũng phải đánh cược một phen.

Nguyễn Chiêm xoay người lại, từ từ lùi về sau hộp đá, tay trái vẫn chỉ thẳng vào chuyển động kỳ quái của chỗ dòng nước tối đen, để đề phòng bất trắc. Còn hồn ma tú tài thấy Nguyễn Chiêm lấy địa bàn của nó làm công sự che chắn thì càng tức giận hơn. Nó biến thành một khuôn mặt khổng lồ bằng nước, bổ nhào về phía Nguyễn Chiêm, toan nuốt chửng lấy anh.

Nguyễn Chiêm không dám lơ là, vội vàng vẽ một tấm bùa ‘thất tinh hóa cốt’ trong không khí, rồi ấn thẳng lên trán của khuôn mặt tà ác bằng nước, khiến nó vỡ vụn thành vô vàn bọt nước màu đen ngay khi nó chực nuốt trọn anh. Có điều, hiện giờ anh cũng chẳng khá hơn là bao, vì lực cản của nước làm giảm bớt tốc độ của anh, việc nín thở cộng thêm vết thương lúc trước khiến pháp lực của anh vốn đã ở thế yếu lại càng giảm mạnh. Do đó, anh không có cách nào ngăn được sự cấu xé và va đập của dòng nước, nên lập tức bị văng vào đống bùn đằng xa. Chiếc hộp đá cũng đổ nghiêng, đập xuống bên cạnh anh. Những sợi tóc trong hộp đá bò ra nhung nhúc như những con giun màu đen, làm con người ta nhìn mà cảm thấy ghê rợn.

Mà gay go hơn là, Nguyễn Chiêm rơi xuống bên cạnh bộ xương vẫn đang đi lại loạn xạ. Tuy nó vẫn đang bị kiếm Huyết Mộc cắm trên mình, và dần dần tiêu tan linh lực, nhưng anh cũng không có cơ hội để thở dốc, đã ngay lập tức phải đối mặt với cánh tay nhọn hoắt không có xương bàn tay, hệt như con dao găm đâm về phía mình.

Chết đi! Chết cùng nhau đi!

Trong hốc mắt không thể nhìn thấu của nó có nỗi căm hận vô hình, khớp hàm khép chặt phát ra tiếng nguyền rủa cuối cùng.

0,3m; 70 phân, 30 phân, 10 phân… Mắt thấy con dao găm bằng xương kia sắp đâm vào lồng ngực của mình đến nơi, Nguyễn Chiêm dốc hết sức bình sinh, lẩm nhẩm niệm chú, sau đó cắn đầu lưỡi, nhổ một búng máu lên cái đầu lâu của bộ xương.

Lực nhấn xuống của bộ xương chợt nhẹ đi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn buông ra. Nguyễn Chiêm thấy khung xương trắng hếu dần dần chuyển sang màu đỏ máu, sau đó ngã vật sang bên, giãy giụa như thể bị vật nặng vô hình giáng xuống, rồi vỡ vụn thành từng mảnh vụn theo tiếng kêu thảm thiết.

Còn trái tim đang đập một cách quái gở kia, lúc này mặc dù đã thoát khỏi tình cảnh bị chi phối, nhưng đã bị sức nóng của kiếm Huyết Mộc hút khô chẳng khác gì than đen. Nó bơi về phía trước vài mét hệt một con cá như thể có ý thức, đoạn dừng lại trong sóng nước, tiếp theo nổ đùng một tiếng thành tro bụi. Kiếm Huyết Mộc cũng chầm chậm rơi xuống đáy sông.

Nguyễn Chiêm định bơi đến nhặt lại kiếm, nhưng hai phần hồn còn sót lại trong ba hồn bảy vía của con ma tú tài cuối cùng lại tụ lại lần nữa. Nó kêu gào tuyệt vọng, hóa thành một bàn tay màu đen dữ tợn, mang theo oán khí ngút trời và sức mạnh vô biên kéo Nguyễn Chiêm  cùng chết chung. Nó lập tức quật ngã anh, dí mặt anh vào trong bùn.

Chết đi! Những kẻ ngáng đường ta đều phải chết!

Nó cười âm u, lại dồn sức ấn xuống vai Nguyễn Chiêm, hòng khiến anh không có cơ hội phản kháng.

Hô hấp của Nguyễn Chiêm giờ phút này đã đến cực hạn, cơn ngạt thở khiến anh cảm nhận được cái chết đang cận kề. Chỉ là, cho dù đến bước này, anh vẫn không muốn nhận thua, không muốn khuất phục trước sự trấn áp của ác quỷ. Sự kiên nghị trong tính cách khiến ý chí dần dần tan rã vẫn đang tìm kiếm cơ hội dù là không có khả năng nhất.

Anh chịu đựng cơn đau ghê gớm ở đầu và ngực, hai tay nắm chặt trong nước bùn để cầm cự. Bỗng nhiên, ngón tay của anh chạm phải một vật cứng, anh vô thức nắm chặt lấy thứ lạnh buốt giống như chuôi kiếm ấy, rồi xoay cánh tay lại, chém vào thứ đang đè chặt trên vai mình.

Sau tiếng gào thét vang trời dậy đất, Nguyễn Chiêm mới nhìn thấy rõ vật đang cầm trong tay là một thanh kiếm đá, lời chú trên đó đã bị dòng nước mài sáng bóng, nhưng vẫn có sức khống chế không gì sánh được đối với hồn ma ôm oán hận này. Trong lúc vô tình, hoặc có thể nói rằng ý trời đã cho anh tìm được thanh kiếm. Giờ mới có thể đánh cho hồn ma của tú tài như đám mây đen lẩn vào chỗ nước sâu, biến mất hoàn toàn. Xung quanh Nguyễn Chiêm lúc này xuất hiện mấy chục hồn ma với muôn hình vạn trạng, có đứng, có ngồi, có khóc có cười. Một con ma nữ mặc áo đỏ cô dâu đang ôm một con quỷ nhỏ bay lơ lửng trước nhất.

Lẽ nào đây là ảo giác mà một người sắp chết sẽ nhìn thấy?

Ý thức của Nguyễn Chiêm bắt đầu rối loạn, trút ra hơi thở cuối cùng trong lồng ngực.

Có điều, cảm giác ngạt nước đã không đến như anh tưởng, oxy cần thiết cho con người chợt rót vào lá phổi đau đớn của anh. Nguyễn Chiêm hít từng hơi thật sâu, thở hổn hển, sau đó phát hiện mình đang ở trong một cái bong bóng. Còn tất cả những hồn ma kia đều giơ cánh tay về phía anh, nâng đỡ lấy cái bong bóng.

Bọn chúng đã cứu anh! Trước đó, khi Tiểu Hạ rơi xuống sông cũng đã xuất hiện bong bóng bảo vệ cô như này.

“Cảm ơn!” Anh gật đầu cảm ơn chúng, thoáng cái liền hiểu ra lai lịch của những hồn ma đó. Những lời cảm ơn khác thật dư thừa, anh chỉ niệm vài câu cầu phúc dẫn đường mà bố anh đã dạy, để báo đáp những vong hồn ấy. Anh nhẹ giọng: “Mọi thứ đều có chỗ của nó, đi thôi!”

Nguyễn Chiêm nhìn những vong hồn đáng thương từ từ trở nên mờ nhạt theo sự tan biến của bóng khí, rồi biến thành hư không. Lần đầu tiên anh cảm thấy nhẹ nhõm trong chuyện lần này. Nhưng cảm giác đó không duy trì được bao lâu. Anh nhặt ngay lấy thanh kiếm Huyết Mộc, bắt đầu ngoi lên mặt nước, bởi vì anh biết hồn ma tú tài chưa bị tiêu diệt hẳn, còn Nhạc Tiểu Hạ vẫn chưa rõ sống chết ở trên bờ.

Khi đó, Nhạc Tiểu Hạ ở trên bờ đang đi lại lung tung trên bờ với tâm trạng rối rắm. Ai cũng nhìn ra được là dưới đáy sông đang bất ổn. Song, dù cô có hai mắt và thị lực cũng rất tốt, thì cũng không nhìn thấy được tình hình dưới lòng sông.

Nguyễn Chiêm thế nào rồi? Tại sao anh vẫn còn chưa ra khỏi mặt nước?

Tiểu Hạ không có khả năng ngoại cảm. Nhưng cô biết tình hình của anh không mấy lạc quan. Mà bộ xương có trái tim kia rõ ràng là một điều bất ngờ hết sức bất lợi đối với họ. Nếu không, anh đã chẳng lãng phí lá bùa cuối cùng để đưa cô ra khỏi dòng sông.

Có lẽ, ý định ban đầu của anh là để cô chạy thoát trước. Ngặt một nỗi, tuy cô nhát gan, nhưng sao có thể hèn hạ bỏ chạy khi lâm trận cho được?

Thế nhưng, cô lại chẳng có cách nào, chỉ có thể ở trên bờ, bất đắc dĩ chịu đựng nỗi giày vò của việc chờ đợi, như thể đang bị tùng xẻo vậy.

“Nguyễn Chiêm! Nguyễn Chiêm!” Tiểu Hạ gọi to, mặc kệ đang là giữa đêm khuya thanh vắng, gió lạnh tê tái.

Không có ai trả lời cô, sự im lặng khiến cô suýt phát khóc. Tuy nhiên, vào lúc Tiểu Hạ đang tuyệt vọng tưởng rằng Nguyễn Chiêm đã lành ít dữ nhiều thì Nguyễn Chiêm mặc bộ đồ lặn trồi lên khỏi mặt nước, đoạn chậm chạp bò lên bờ.

Anh bị thương!

Tiểu Hạ lật đật chạy tới đỡ Nguyễn Chiêm. Nhưng cảm giác lạnh buốt khi chạm vào anh khiến cô lấy làm lạ. Tiểu Hạ nhớ rõ là dù lúc ở dưới nước, anh vẫn ấm áp. Trong lúc cô đang ngần ngừ thì khuôn mặt đeo kính lặn của Nguyễn Chiêm từ từ quay lại.

Một khuôn mặt không có mắt mũi, mồm miệng, chỉ có đường nét của ánh trăng đang chiếu lên chiếc kính.

Tiểu Hạ bất giác chạm vào mặt Nguyễn Chiêm, như muốn xác nhận điều gì đó, bởi vì nỗi kinh hoàng hư vô còn đáng sợ hơn sự dữ tợn. Song, cô không ngờ, sự động chạm rất nhẹ này lại khiến đầu ‘anh’ đột nhiên nghiêng sang một bên, cái cổ giống như bị gãy, gục xuống vai.

“Anh ta” không phải Nguyễn Chiêm!

Tiểu Hạ hét toáng lên, co giò chạy theo phản ứng bản năng, nhưng một đôi tay ma quỷ dính đầy bùn đã nắm chặt lấy bả vai cô và di chuyển lên cổ cô. ‘Nó’ cười quái đản, định bóp cổ Tiểu Hạ đến chết, nhưng khi móng vuốt của nó chạm phải cổ cô, thì bị hất văng bởi luồng ánh sáng màu vàng ấm áp phát ra từ lá bùa hộ mệnh.

“Nam Mô Địa Tạng Vương Bồ Tát!” Tiểu Hạ nhớ đến câu niệm Phật đã nhiều lần giúp cô biến nguy thành an, bèn đọc thật to. Quả nhiên, con ma hoảng hốt lùi lại một bước dài. Tiểu Hạ thừa cơ xoay người bỏ chạy, nhưng mới được mấy bước thì con ma thình lình chặn đường cô: “Hắn chết rồi, hắn chết rồi! Mày cũng phải chết!” ‘Nó’ lạnh lùng tuyên bố.

Tiểu Hạ đờ người, sức mạnh nơi đáy lòng bị tin tức đột ngột này đánh cho tan tác hoàn toàn, khát vọng tìm đường sống của cô bỗng sụt giảm, làm cho ánh sáng của lá bùa hộ mệnh cũng mờ đi theo. 

Nguyễn Chiêm đã chết! Anh đã chết rồi! Cô không cứu được Lí Cảnh Minh, còn kéo theo cả tính mạng của Nguyễn Chiêm! Tất cả đều là lỗi của cô, cô còn mặt mũi nào mà sống trên cõi đời này nữa?!

Con ma hả hê nhìn sự tự trách và tuyệt vọng trong lòng Tiểu Hạ. Đột nhiên, một cái đầu khác của ‘nó’ chui ra khỏi cổ. Lần này là hình dạng ban đầu của hồn ma tú tài, máu tươi cùng giòi bọ phun ra từ hai hốc mắt, lỗ mũi, miệng và hai tai.

Hai mắt Tiểu Hạ tối sầm, cô ngã xuống đất, ngất xỉu.

Con ma cười gằn, duỗi móng vuốt sắc nhọn, đi tới gần Tiểu Hạ đã bất tỉnh nhân sự. ‘Nó’ định moi tim cô ra, nhưng một tiếng ‘roạt’ bỗng vang lên trên mặt sông ở phía sau. Con ma giật mình, quay ngay người lại thì thấy bóng hình Nguyễn Chiêm xuất hiện trên mặt nước.

“Mi muốn quấn lấy ta đến khi nào?” Nó rít gào, đưa ra một câu hỏi rất vô bổ, lại phi logic.

Nguyễn Chiêm vừa cảnh giác với cử động của hồn ma tú tài vừa chậm rãi lên bờ: “Mày không nên giết nhiều người người như vậy!” Tay trái cầm thanh kiếm đá, tay phải cầm thanh kiếm Huyết Mộc, anh nói: “Cho nên, chúng ta chỉ có thể đến chết mới thôi.”

“Kẻ bị tan thành tro bụi sẽ là mi!”

“Tao muốn thử xem!”

Sự kiên định của Nguyễn Chiêm khiến con ma nhận ra rằng đây là tình thế “trạng chết chúa cũng băng hà”. Bởi thế, nó cố gắng chiếm ưu thế nhân lúc Nguyễn Chiêm còn đứng chưa vững trên đất, để biến thành một bức tường màu đen đè lên anh. Nhưng anh đã thấy được là sau khi bị kiếm đá chém bị thương dưới đáy sông, phần hồn còn lại này của con ma đã không thể có hành động to tát. Anh không tránh mà cắn răng chịu đựng sức đè mạnh mẽ trong thời khắc ‘hồi dương’ của ‘nó’, và đâm thẳng hai thanh kiếm vào chính giữa bức tường màu đen.

Đêm hôm ấy, người dân ở bên bờ sông đều đồng loạt bị đánh thức bởi tiếng rú thảm thiết kinh khủng khó bề hình dung. Cảm giác không lời nào diễn tả này khiến cho không một ai dám đi ra ngoài để xem. Chỉ có một mình Nguyễn Chiêm tận mắt chứng kiến một câu chuyện lâu đời, bi thảm và ác liệt đã hóa thành tro bụi. Cùng bị biến thành bụi còn có cả một thanh kiếm đá vẫn luôn phù hộ bình an cho khắp bốn phương.