Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lãn Nương & Cần Gia biên dịch

***

Mấy tiếng sau.

“Nguyễn Chiêm! Nguyễn Chiêm! Nguyễn Chiêm!” Tiểu Hạ vừa khóc vừa hét lớn sau khi tỉnh lại từ trong bóng tối vô biên.

“Tôi ở đây.” Có người đáp lời cô. Tiểu Hạ liền đưa mắt về phía giọng nói cất lên thì trông thấy Nguyên Chiêm đang ngồi trên chiếc giường đối diện và nhìn cô. Tuy sắc mặt anh vô cùng nhợt nhạt, nhưng không giống như một hồn ma.

“Là tôi đã chết rồi hay anh vẫn còn sống vậy?” Tiểu Hạ quá đỗi ngạc nhiên và hoài nghi, cho nên tạm thời không xác định được đâu là thực đâu là ảo.

“Chúng ta đều vẫn còn sống!” Nguyễn Chiêm hờ hững đáp.

“Anh chắc chứ?”

“Tôi đảm bảo.”

“Tôi muốn sờ tay anh!” Tiểu Hạ phải chắc chắn rằng Nguyễn Chiêm không phải hồn ma tú tài biến thành để lừa gạt cô.

Nghe thấy Tiểu Hạ nằm mơ còn gọi tên anh, Nguyễn Chiêm cảm thấy cô vẫn còn có lương tâm, thế là anh thỏa mãn yêu cầu của cô.

Cô nắm chặt lấy cổ tay Nguyễn Chiêm, cảm nhận được hơi ấm từ làn da của anh cùng mạch đập mạnh mẽ dưới lòng bàn tay mình, cuối cùng mới hoàn toàn yên tâm, lại cảm thấy giọng điệu xa cách và nét mặt thận trọng mà bình thường cô ghét nhất ở anh cũng trở nên đáng yêu.

“Anh bị thương à?” Nom sắc mặt tái nhợt của Nguyễn Chiêm, trong lòng cô bỗng chốc lại ngập tràn lo lắng.

Tất cả đều tại cô, nếu không thì người đàn ông này vẫn đang yên lành vừa kiếm tiền vừa tán gái trong quán rượu. Hiện tại, mặc dù anh ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ bình thản, nhưng trước đó cô đã tận mắt nhìn thấy anh bị vô số quỷ nước nhỏ cắn, vết thương ngoài da cũng không nhẹ. Mà trong lúc cô rời khỏi đáy sông, cô khẳng định rằng anh đã gặp phải mối đe doạ to lớn hơn. Tiểu Hạ không biết là Nguyễn Chiêm đã giải quyết như thế nào, nhưng ắt hẳn anh đã phải trả cái giá không hề nhỏ, thậm chí còn nguy hiểm đến cả tính mạng.

“Không sao đâu, sẽ ổn thôi.” Anh nói nhẹ tênh.

“Tôi xin lỗi vì đã kéo anh vào vụ này.” Thấy sự kiên định dưới vẻ ngoài dịu dàng của Nguyễn Chiêm, Tiểu Hạ sinh ra sự khâm phục và kính trọng từ tận đáy lòng, bèn thể hiện chút lương tâm nho nhỏ. Có điều, cô sực nhớ ra chuyện trước khi mất đi ý thức, lại nơm nớp sợ hãi mà hỏi rằng: “Sau khi anh ném tôi lên bờ, hồi lâu vẫn không đi lên. Sau đó, hồn ma tú tài biến thành anh để lừa tôi, tôi còn tưởng anh đã chết chắc rồi!”

“Đấy là vì cô ngất ngay tại chỗ một cách rất nhục mặt, nên không nhìn thấy tiến triển của chuyện sau đó.”


Ôi, gã này! Thật sự không đáng yêu được nổi một phút. Cô còn lo cho anh làm gì, cứ để con ma bóp cổ anh chết toi cho rồi!

Thấy Tiểu Hạ gườm gườm với mình, Nguyễn Chiêm đã đạt được mục đích. Ai bảo tức giận là cảm xúc xấu nào. Điều này hoàn toàn nằm ở việc nó xuất hiện ở đâu.  Bây giờ nó đã có thể nhanh chóng khiến Tiểu Hạ phục hồi từ trong nỗi kinh hoàng vài tiếng trước. Trước đó, anh đã gọi điện thoại cho Vạn Lí và biết được nguồn cơn cũng như kết quả của câu chuyện. Phải nói rằng, anh rất cảm động trước hành động dũng cảm đi chi viện cho anh của Tiểu Hạ, nhất là cô cô còn rất nhát gan.

“Vậy rốt cuộc ‘nó’ thế nào rồi hả người dũng cảm?” Tiểu Hạ gắt gỏng. Hiện giờ, cô chắc chắn rằng họ là phe thắng cuộc. Bằng không, hai người họ đã chẳng còn sống nhăn răng như này. Vì thế, cô rất muốn biết quá trình trong đó, cho nên mặc dù năm lần bảy lượt ngăn mình đừng bận tâm đến cái người đáng ghét kia, song cuối cùng vẫn không giữ được bình tĩnh. 

“‘Nó’ sẽ không hiện ra đe dọa bất cứ ai nữa.” Nguyễn Chiêm thoáng dừng lời, đoạn nói tiếp: “Trên thực tế, ‘nó’ đã biến mất. ‘Nó’ đã bị kiếm Huyết Mộc chém tan tác thành tro bụi”

“Dã man vậy sao?”

“Hết cách. Không có hồn ma nào trốn thoát được dưới lưỡi kiếm Huyết Mộc. Vả còn cả sự trợ giúp của thanh kiếm đá vẫn luôn trấn áp ‘nó’” Nguyễn Chiêm chọn những chi tiết chính trong câu chuyện đã xảy ra để giải thích sơ qua một lượt, thỏa mãn phần nào trí tò mò của cô gái này. Phải cái, tuy anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng Tiểu Hạ vẫn thấy được sự nguy hiểm trong đó.

“Kiếm Huyết Mộc là sao? Nó còn biết biến to thu nhỏ…” Tiểu Hạ ấp úng hỏi. Cô lớn từng này mà chưa thấy đồ vật thần kỳ như vậy bao giờ, còn tưởng chỉ nhìn thấy trên TV, nên thật sự muốn chiếm làm của riêng.

“Kiếm Huyết Mộc chính là kiếm làm bằng gỗ Huyết Mộc.”

“Đây chẳng phải nói thừa à.”

“Huyết Mộc là loại cây đã tuyệt chủng nhiều năm, chỉ nghe nói trong truyền thuyết.” Nguyễn Chiêm giải thích thêm, “Nghe đâu, nó sinh trưởng ở vùng cực âm, hấp thụ máu tươi của những sinh vật xa xưa. Do đó, thân và cành của nó có màu đỏ máu, nếu có bộ phận nào của cây bị thương còn chảy ra máu nữa đấy. Nó vốn là thứ tà ác nhất, nhưng nếu có thể luyện bằng bùa chú thì sẽ trở thành vật khắc chế tà tuyệt hảo.”

“Chính là lấy tà khắc chế tà hả?”

“Có thể nói như vậy. Về phần thanh kiếm Huyết Mộc này, nó là pháp khí mà bố tôi được sư phụ của ông truyền lại từ đời này sang đời khác, cũng không biết nó có tuổi đời bao lâu.”

“Cho nên anh căn bản là không biết sử dụng hoàn toàn, đúng không? Tôi chỉ thấy anh khua loạn xạ một hồi.” Nắm được cơ hội ‘tỉa đểu’ Nguyễn Chiêm, Tiểu Hạ quyết không bỏ qua. 

Chỉ là, Nguyễn Chiêm lại thản nhiên đáp: “Ừ. Với khả năng của tôi mà sử dụng kiếm Huyết Mộc thì hơi vất vả. Phải cái, cũng may mà có nó, chúng ta mới giữ được cái mạng nhỏ này.” Anh vừa nói vừa đi đến bên cửa sổ, hít sâu luồng không khí tươi mát từ mặt sông đưa tới. Cảm giác ngạt thở mấy tiếng trước bị quét sạch sành sanh.

Những người chưa trải qua cái chết thì sẽ không thể biết sự sống đáng quý nhường nào.

Tối hôm qua, sau khi lặn xuống sông, anh cứ tìm kiếm nơi chôn xương cốt của tú tài mãi. Trong tình huống bình thường, phá hỏng nơi đó thì sẽ làm giảm bớt phần lớn sức mạnh, thậm chí hoàn toàn khống chế được ‘nó’. Tuy nhiên, ‘nó’ trốn quá kỹ, không tài nào tìm thấy. Còn ‘nó’ lại cảm nhận được nguy hiểm nên chạy về. Việc hợp thể thành công của ‘nó’ cũng mang đến cho anh mối đe dọa lớn.

“Tôi nghĩ mình cũng phải có một phần trách nhiệm trong chuyện này. Là tôi suy nghĩ chu toàn, lại còn tự ý chạy đến, suýt thì làm hại anh.” Nói đến nguy hiểm tính mạng, Tiểu Hạ lập tức tự phê bình, không còn nhỏ nhen công kích Nguyễn Chiêm nữa: “Thiếu chút thì tôi đã làm anh mất mạng.”

“Trái lại, chính cô đã cứu mạng tôi đấy. Nếu cô không cầm kiếm Huyết Mộc đến hỗ trợ thì tôi không thoát khỏi tai hoạ đó là cái chắc.” Nguyễn Chiêm rất có phong độ khi khen ngợi đóng góp nhỏ bé của Tiểu Hạ, lại chẳng ngờ việc này đã gieo mầm tai hoạ cho mai sau.

"Không phải đâu.” Tiểu Hạ gãi đầu, hơi ngượng ngùng đáp: “Là cô gái ôm đứa bé… À, không, là ma nữ ôm ma con dẫn tôi đi đấy. Không thì tôi cũng chẳng biết anh đang ở đâu mà lần.” Cô kể lại cho Nguyễn Chiêm nghe những gì mình đã trải qua, “Anh có biết họ là ai không?”

“Giờ thì tôi đã biết. Cô nhớ cái hộp bằng đá chứ? Đó chính là cái hòm đã nhấn chìm tú tài xuống sông năm ấy.” Nguyễn Chiêm không biết phải diễn tả như thế nào: “Bên trong có rất nhiều tóc người và một trái tim đang đập. Cô cũng đã nhìn thấy rồi nhỉ.”

Tiểu Hạ gật đầu, nghĩ lại hãy còn cảm thấy rờn rợn.

“Đám tóc kia là của những người bị hại trong vụ án mạng giết cả phủ nhà họ Diệp năm xưa. Hồn ma ôm oán hận đã dùng tóc để câu hồn phách của bọn họ, buộc họ làm nô dịch cho ‘nó’. Và còn cả những người trong gia đình Lí Cảnh Minh, ngoại trừ hai bố con anh ta ra.”

“Nghĩa là sao?” Tin tức bất ngờ này khiến Tiểu Hạ giật mình, “Anh nói đùa hả! Thế chẳng phải là cả nhà Lí Cảnh Minh đã bị chết từ trước rồi ư?”

“Đúng vậy!” Nguyễn Chiêm thờ ơ đáp: “Đây chính là lí do tại sao Lí Cảnh Minh luôn nói rằng người nhà anh ta rất quái gở, bởi vì bọn họ đã bị hại chết từ buổi tối vào nghỉ lại ở Diệp Viên rồi. Có điều, hồn ma tú tài kia sử dụng tà thuật giữ linh hồn bọn họ lại trong cơ thể để ‘nó’ sai bảo đấy thôi. Cơ mà, việc này chẳng thể kéo dài. Bởi vậy, cho dù Lí Cảnh Minh không tự mình ra tay thì bọn họ cũng vẫn sẽ chết sau bốn mươi chín ngày.”

“Nhưng tại sao nó lại buông tha cho hai bố con Lí Cảnh Minh, chẳng lẽ nó thật sự muốn chiếm thể xác của Lí Thư Luân? Còn trái tim kia… là của Lí Cảnh Minh à? Thế… chúng ta đâm trúng trái tim ấy, chẳng phải là chính chúng ta đã giết Lí Cảnh Minh sao?”

“‘Nó’ có muốn thể xác của Lí Thư Luân hay không, tôi còn chưa kịp hỏi kỹ cho cô Cả cô đây. Song, cũng rất có thể là như vậy. Về phần trái tim kia, cô tưởng sau khi rời khỏi cơ thể Lí Cảnh Minh thì quả tim đó còn lắp lại được sao? Thật ra, kể từ khi lồng ngực anh ta mát lạnh thì cũng coi như đã ‘ngỏm củ tỏi’ rồi. Chẳng qua bản thân anh ta không nhận ra, bởi lẽ con ma kia đã hoá thành trái tim, ở lại trong cơ thể của anh ta đấy thôi. ‘Nó’ có thể đoán được là khi gia đình Lí Cảnh Minh lục đục không yên, Lí Cảnh Minh nhất định sẽ đi tìm người bắt ma, cho nên như thế sẽ dễ bề khống chế anh ta. Cách ám này cũng khó bị người ta phát hiện. Thận trọng mới có thể thành công mà. Hừ, con ma này lúc còn sống không hổ là dân đọc sách. Không học được ‘Nhân, Lễ, Nghĩa, Hiếu’, nhưng lại rất giỏi bày mưu tính kế.”

“Anh còn khen ‘nó’! Rõ thật là!”

“Sự thật là vậy mà! Tôi bảo ‘nó’ đã thành ‘ác quỷ’ rồi đấy còn gì. Hơn nữa, không chỉ là  nửa ác quỷ đơn giản thế thôi đâu, ‘nó’ còn có thể để lại phần nguyên thần dưới đáy sông để tu luyện tà thuật. May mà chúng ta đến sớm một bước, chứ nếu đợi đến lúc nó thành công thì chỉ có nước cầu thần khấn Phật phù hộ.”

“‘Nó’ dùng quả tim kia để tu luyện à?”

“Rõ ràng. Tôi không biết nó tu luyện cái gì, nhưng nhất định là có liên quan đến quả tim ấy. Bằng không, cô đã bao giờ thấy trái tim nào rời khỏi cơ thể lâu thế mà vẫn đập được chưa? Lại còn có sức mạnh quỷ quái đó nữa chứ? Sức mạnh quan trọng nhất của ác quỷ nằm ở đó, thế nên nhờ giết chết trái tim đó, nên cuối cùng mới may mắn tiêu diệt được ‘nó’đấy.”

Tiểu Hạ lặng thinh. Cô biết những nguyên nhân hậu quả mà Nguyễn Chiêm phân tích là rất đúng, nhưng vẫn thất vọng khôn nguôi. Cô vẫn luôn muốn cứu Lí Cảnh Minh, vì thế mới chịu đựng bao nhiêu nỗi sợ hãi trong vụ này, kiên trì bước tiếp. Nào hay, kết quả là dã tràng xe cát biển Đông. Hóa ra, người mà cô muốn cứu về, hoàn toàn đã chẳng thể cứu được nữa.

“Tại sao ‘nó’ cứ phải giết hại nhà Lí Cảnh Minh bằng được? Có phải kiếp trước ‘nó’ có thù hận sâu nặng gì với nhà bọn họ không?”

“Không có thù hận sâu nặng gì hết, căn bản là muốn làm hại thì làm hại thôi. ‘Nó’ muốn có người phải bi thảm hơn mình.”

“Suy cho cùng, chúng ta vẫn không cứu được Lí Cảnh Minh.” Tiểu Hạ cảm thấy thương tiếc: “Anh ta đã cầu xin tôi như vậy, mà tôi cũng đã nhận lời với anh ta.”

“Ít nhất cô đã cứu được Lí Thư Luân.” Nguyễn Chiêm an ủi Tiểu Hạ, “Tin tôi đi, cậu ta sẽ hồi phục thôi. Cũng chính bởi cô khăng khăng muốn làm vụ này, nên đã khiến rất nhiều vong hồn bị con ma tú tài sai khiến được tự do kìa. Cái gì đi cái nấy. Đây chẳng phải là điều tốt sao? Đừng nghĩ chỉ có con người cần giúp đỡ, đôi khi ma quỷ cũng cần giúp đỡ đấy. Phân biệt đối xử giống loài là không hay đâu.”

Câu cuối của Nguyễn Chiêm khiến Tiểu Hạ mỉm cười.

“Cô biết không? Bọn chúng chính là tất cả những người đã chết trong phủ nhà họ Diệp năm ấy, còn con ma nữ đó là Diệp tiểu thư. Cô nên biết rằng điều bọn chúng đã làm đêm qua là mang thiện ý. Trên thực tế, bọn chúng muốn xin cô giúp đỡ, để có thể được giải thoát.”

“Bọn chúng muốn nhờ anh giúp, vì thế mới để vai thứ chính là tôi đây lên sân khấu nhỉ.”

“Chỉ cần đạt được mục đích là được rồi.” Nguyễn Chiêm quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Sáng nay, anh thấy khí đen tích tụ lâu ngày trên mặt sông đã tiêu tan. Có lẽ mỗi hồn ma trong số bọn chúng đều đã có nơi có chốn. Điều đó cũng khiến Nguyễn Chiêm cảm thấy không uổng phí chuyến này.

“Thật ra, mới đầu tôi vẫn còn rất thông cảm với cảnh ngộ của gã tú tài. Tuy nhiên, dù năm xưa gã bị oan, thì những việc gã đã làm sau đó thật quá đáng.”

“Phải. Những việc trái ý trời sẽ chẳng có kết cục tốt lành. Chúng ta tiêu diệt được ‘nó’ là sự trùng hợp hay may mắn đây? Chỉ có thể nói là những gì bất hợp lý sẽ không tồn tài lâu dài. Đây chẳng qua là mượn tay tôi mà thôi.”

“Nói vậy là mọi chuyện đã kết thúc cả rồi?” Nghe xong Nguyễn Chiêm kể lại quá trình tiêu diệt tú tài, Tiểu Hạ chợt có cảm giác bất lực, “Lí Cảnh Minh thì sao? Tuyên bố rằng đã chết à?”

Nguyễn Chiêm gật đầu, “Tôi vừa mới nói chuyện điện thoại với Vạn Lí. Lí Cảnh Minh đã mất vào đêm hôm qua, khi kiếm Huyết Mộc đâm xuyên qua trái tim đó.”