Người Trừ Tà

Chương 26. RƯỢU VÀ TRÒ CHƠI

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

 

Quyển 2: Bloody Mary

Chương 4: RƯỢU VÀ TRÒ CHƠI

Cần Gia & Lãn Nương biên dịch

***

Khi Nguyễn Chiêm còn chưa nhìn thấy Tiểu Hạ bước vào quán thì đã có cảm giác lạnh sống lưng. Bởi vì cô chẳng khác gì sự phiền phức, mà anh lại sợ nhất là phiền phức.

“Bloody Mary.” Tiểu Hạ nghiêm túc nói với Nguyễn Chiêm giống như một vị khách lạ. Anh bó tay, đành trưng ra vẻ mặt thân thiện thường ngày, mỉm cười nho nhã. Cô là khách, chẳng lẽ anh đuổi được cô ra ngoài sao?

“Chị Tiểu Hạ!” Nghê Dương cất tiếng chào hỏi rõ to.

“Em thân với cậu nam sinh này ghê!” Người phụ nữ ngồi bên cạnh cô nói với giọng ghen tị.

“Chính bởi vì thân nên không có cơ hội đâu. Chị tiếp tục cố gắng đi!” Tiểu Hạ thuận miệng nói linh tinh, “Chủ quán, cho tôi mượn nhân viên phục vụ của anh nói chuyện vài câu nhé! Chốc nữa mang rượu sang bên đó cho tôi.” Cô gõ lên quầy bar, sau đó thản nhiên kéo hai anh chàng phục vụ tạm thời vẫn chưa quá bận rộn đến ngồi ở một góc, trước đủ loại ánh mắt giết người như mũi tên tẩm độc ào ào phóng tới, bao gồm cả chủ quán đang giả vờ giả vịt kia.

“Đây là phúc lợi giải lao mà chị tranh thủ được cho hai cậu. Để trả ơn chị, người nào trong các cậu kể cho chị nghe về cô nữ sinh đó đi!”

“Cô ấy tên là Tiền Lị, lại thân với Lưu Thiết hơn, hay là để cậu ấy nói đi!” Nghê Dương nói: “Em phải đi chào khách đây, không thể vào hùa với chị Tiểu Hạ bắt nạt anh chủ được.”

Tiểu Hạ lườm cậu ta một cái, rồi nhìn sang Lưu Thiết.

“Được rồi!” Lưu Thiết thở dài. Cậu ta cũng rất sốc và thương tiếc trước cái chết của Tiền Lị, mặc dù cậu ta không hề có ý gì với cô ấy.

“Phải nói gì đây?”

“Em cứ nói thoải mái, cứ sự thật là được.”

“Thật ra cũng chẳng có gì để nói cả. Cô ấy chỉ là một bạn học bình thường, khá trầm tính và nhã nhặn, cũng không thích chơi trội.”

“Chuyện đó là chơi trội sao?”

“Tất nhiên rồi! Ai mà chẳng biết trò Bloody Mary khủng khiếp đến mức nào. Trò này bắt đầu thịnh hành từ học kỳ trước, nhưng không có ai dám thử. Người đầu tiên dám thử đương nhiên là sẽ trở thành nhân vật nổi như cồn rồi.”

“Trời ạ!” Tiểu Hạ cảm khái, “Xã hội bây giờ đúng là phát triển như vũ bão, chênh nhau vài tuổi thôi mà đã có khoảng cách thế hệ, và dường như chỉ cách nhau một thế hệ là đã “lệch sóng”. Hồi chị học đại học còn chưa có trò này. Đúng là con gái thời nay. Mà, các cô ấy không sợ sao?”

“Sợ chứ! Nhưng càng sợ thì mới càng kích thích. Chị chưa chơi trò đó à?”

“Chị không thích.” Tiểu Hạ thở phào một hơi.

Cô từng tiếp xúc với hồn ma, hồn ma hiền lành còn đỡ, nếu dây phải ác ma thì không chỉ đơn giản là anh không muốn chơi thì thôi. Người vô tình xúc phạm đến chúng đều sẽ dẫn đến tai họa, huống hồ là chủ động gọi chúng đến.

“Thứ cho chị lớn tuổi không theo kịp trào lưu. Rốt cuộc trò Bloody Mary là thế nào?” Tiểu Hạ hỏi Lưu Thiết

“Kỳ thực em cũng biết rất ít. Có điều, bạn học xung quanh hay nhắc tới, hơn nữa trong trường xảy ra nhiều chuyện nên em mới biết được phần nào.” Cậu ta thành thật nói: “Chị nghe nói về một loại cocktail tên là Bloody Mary rồi chứ?”

“Ừ. Hôm nay chị đã gọi món này đấy. Thật ra chị chưa uống nó bao giờ, chỉ thấy tò mò tại sao một loại rượu lại ứng với trò kinh hoàng như trò cầu cơ. Không đúng, nó đến từ phương Tây, phải gọi là gọi hồn mới đúng. Ơ, sao rượu của chị vẫn chưa được đưa đến nhỉ, thái độ phục vụ kém quá!”

Nói đoạn, cô nhìn về phía Nguyễn Chiêm thì thấy anh đang mỉm cười như không, hòa mình với các vị khách và sai Nghê Dương mang rượu đến cho cô. Cô hí hửng nghĩ bụng, nếu những cô gái si mê anh mà thấy bộ dạng của anh khi tháo cặp kính che giấu vẻ lạnh lùng của mình xuống, rồi dáng vẻ đáng sợ của anh khi vẽ bùa chú trong không khí lúc chiến đấu với ác ma, liệu họ có còn theo đuổi anh nữa không? Lại chẳng sợ chạy “mất dép” từ đời nào ấy chứ!

“Chị thấy ngon không?” Sau khi Nghê Dương đưa rượu đến rồi rời đi, Tiểu Hạ khẽ nhấp một hớp rượu. Bấy giờ Lưu Thiết mới hỏi.

“Là lạ. Được cái ngon phết.” Tiểu Hạ nếm thử một hớp nữa, “Không nói đến vấn đề này nữa, nói cho chị nghe về vụ kia đi!”

Lưu Thiết biết “vụ kia” ở đây là chỉ cái gì, bèn nói hết tất cả những gì mình biết cho cô nghe.

Hóa ra ban đầu Bloody Mary là tên của một hồn ma, và là một trò ngoại cảm của phương Tây, có tên gọi là phù thủy gương, rất được các thiếu nữ nước ngoài ưa chuộng. Có điều, Blooy Mary lại được coi là một hồn ma xấu xa, chỉ hơi bất cẩn là sẽ gây ra hậu quả hết sức nghiêm trọng. Có thể bạn sẽ thấy một khuôn mặt bị cào rách da toác thịt trong gương; hoặc giả sẽ có một đôi mắt đỏ ngầu ác độc xuất hiện, rồi có máu rỉ ra từ gương và trên tường, thậm chí hồn ma ác độc sẽ kéo bạn vào trong gương. “Nó” sẽ doạ người chơi sợ chết khiếp hoặc phát điên. Nếu người chơi cho rằng trường hợp xấu nhất cũng chỉ dừng lại ở đó, thì có lẽ họ đã nhầm, vì hậu quả thực sự còn dã man hơn. Ở nước ngoài, nghe nói đã có rất nhiều nữ sinh chơi trò Bloody Mary, sau đó được phát hiện bị chết trong phòng tắm của trường học, không những thế còn có người bị móc đi hai mắt.

Điều kỳ quái của trò chơi này là không ai biết Bloody Mary là thần thánh phương nào. Tuy nhiên, nó đã bắt đầu phổ biến từ những năm 70. Hầu hết mọi người đều tin rằng Bloody Mary là phù thuỷ, đã bị thiêu chết từ một trăm năm trước do sử dụng phép thuật, khiến dung nhan bị huỷ hoại hoàn toàn. Vì thế khi được gọi tới, cô ta sẽ luôn cướp đi sự xinh đẹp của các thiếu nữ.

Về phần tại sao vẫn liên tục có người thử gọi hồn cô ta bất chấp nguy hiểm, có lẽ là bởi vì những trò chơi càng nguy hiểm đến tính mạng thì lại càng kích thích hơn. Ngoài ra, rất nhiều cô gái muốn thể hiện sự can đảm sẽ thử chơi đến cùng, một số ít chơi là để chứng minh rằng điều này không tồn tại. Song, đa phần họ đều muốn lập giao kèo với phù thuỷ gương, bởi lẽ nghe đâu chỉ cần hoàn thành một nguyện vọng của “nó”, “nó” cũng sẽ hoàn thành một nguyện vọng của bạn, cho dù nguyện vọng đó khó đến đâu.

“Những điều này có căn cứ gì không?” Tiểu Hạ hỏi.

“Mấy thứ kỳ bí thì có căn cứ gì đâu chị, chỉ là truyền thuyết, cùng lắm thì có căn cứ là ‘nghe nói’ thôi.”

“Vừa rồi cậu bảo là có đôi mắt đỏ độc ác?” Tiểu Hạ nhớ lại những gì Lưu Thiết kể, lại liên tưởng đến ảo giác của mình khi đứng trước chiếc gương trong trường, chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát. Nói vậy, nữ sinh của Đại học T thật xui xẻo, vừa chơi đã gọi được “nó”, và “nó” vẫn còn quanh quẩn ở đó chưa đi?

“Chị sao thế?” Nhìn sắc mặt khác thường của Tiểu Hạ, Lưu Thiết bèn hỏi.

“Không sao!” Cô vội vàng che giấu tâm trạng của mình: “Chị nhát gan nên hơi sợ.”

“Vậy thì đừng tham gia vào vụ này của trường bọn em nữa.”

“Chị chỉ là người đưa ra ý kiến tham khảo cho nhà trường thôi.” Cô rất muốn từ bỏ vụ này, nhưng lại có phần hoài nghi, liệu làm vậy có phản tác dụng không. Kể cũng lạ, mỗi lần cô càng muốn rời đi thì lại càng bị kéo đến gần sự thật hơn.

Đây trò đùa của số phận thì phải! Ai có thể đấu lại với số phận đây?

“Cô gái đó tên là Tiền Lị đúng không em? Nếu cô ấy là người hướng nội và trầm tính, vậy tại sao lại muốn làm người đầu tiên chơi trò này? Em không nghe được chút tin tức vỉa hè nào à?”

“Tin tức vỉa hè ạ? Tin tức trong trường toàn là những lời bàn tán giữa cánh sinh viên với nhau. Nghe đâu mấy cô bạn cùng phòng với Tiền Lị sợ đến nỗi đổ bệnh, hôm sau đều về nhà nghỉ ngơi hết cả. Không có tư liệu thô. Có điều…” Lưu Thiết trầm ngâm một lát rồi sực nhớ tới một chuyện: “Trước đây, em nghe nói rằng Tiền Lị chơi trò này là vì đánh cược với bạn học.”

“Cược với ai?”

“Điều đó thì em không biết, có lẽ em có thể hỏi thăm giùm chị.”

“Thế thì tốt quá!” Tiểu Hạ mừng không thể tả, bởi vì có khả năng động cơ của Tiền Lị sẽ là manh mối quan trọng trong vụ này, “Dù cậu giúp được chị hay không, chị vẫn sẽ mời cậu đi ăn một bữa.”

“Em cũng muốn đi!” Nghê Dương đột nhiên xuất hiện chen lời.

“Không thành vấn đề. Cơ mà, cậu cũng phải ‘nằm vùng’ cho chị mới được.” Tiểu Hạ thấy không còn gì để hỏi nữa, bèn chào tạm biệt hai cậu nam sinh và không quên hỏi số điện thoại di động của cả hai người trước khi rời đi để tiện liên lạc. Tuy nhiên, cô lại quên nói cảm ơn với vị ân nhân Nguyễn Chiêm, người đã giúp đỡ cô rất nhiều trong vụ lần trước, thậm chí còn tỏ ra hết sức vô lương tâm. Nguyễn Chiêm không để bụng điều này, điều anh bận tâm là tại sao sau khi cô rời đi, cảm giác bất an vẫn lởn vởn không tan.