Người Trừ Tà

Chương 27. CON GÁI NHÀ GIÀU

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Quyển 2: Bloody Mary

Chương 5: CON GÁI NHÀ GIÀU

Cần Gia & Lãn Nương biên dịch

***

Hôm sau, Tiểu Hạ lại đến trường Đại học T, bởi vì hiệu trưởng cho rằng vụ này có khả năng sẽ dẫn đến kiện tụng, cho nên ông đã mời Tiểu Hạ đến hiện trường đầu tiên xem thử. Nhưng hơn 4 giờ chiều cô mới tới. Hết cách, ai bảo vụ án tranh chấp tài sản để lại đang đến hồi kết án, khiến cô bận tối mắt tối mũi. May mà giờ mới đang là tháng Chín, ngày vẫn rất dài. Ánh mặt trời làm giảm bớt nỗi sợ hãi và sự miễn cưỡng của Tiểu Hạ.

Hiệu trưởng dẫn cô đi xem hiện trường vụ thứ ba. Thật ra, về căn bản không có manh mối gì ở chỗ đó, nhưng lại có chiếc gương lớn chĩa thẳng ra cửa lớn của tòa nhà. Sở dĩ Tiểu Hạ không từ chối là vì muốn xem có còn ảo giác như hôm qua không.

Câu trả lời là có.

Cô vẫn cảm thấy có đôi mắt đỏ như máu không có hốc mắt, mí mắt lẫn con ngươi đang nhìn chằm chằm vào mình, đầy vẻ dò xét và nghi ngờ, lại càng chẳng có thiện ý. Trừ khi rời khỏi phạm vi của chiếc gương, bằng không cảm giác không thể nhìn thấy rất khó tả vẫn luôn quấn lấy cô không rời. Tiểu Hạ không biết đó có phải chỉ là cảm giác của riêng cô hay không, bèn nói bóng gió, dò hỏi về cảm giác của hiệu trưởng. Tuy nhiên, ông già này hoàn toàn không có bất cứ phản ứng gì, chỉ thở dài liên tục và cau mày nhăn trán. Điều này khiến cô càng cảm thấy làm kẻ ngu ngốc mới thật hạnh phúc biết bao. Đây gọi là “điếc không sợ súng”.

Hiện trường vụ án thứ hai là ở nhà tắm công cộng. Vì chuyện xảy ra mấy ngày trước mà số lượng sinh viên đến đây tắm rửa cũng giảm đi rõ rệt. Lúc này, ở đây gần như không có ai, song hiệu trưởng vẫn không tiện đi vào, đành phải để người quản lý phòng tắm đi vào cùng Tiểu Hạ. Vừa bước vào cửa, cô đã chú ý đến tấm gương dài khoảng hai mét, rộng tầm một mét treo trên bức tường bên hông. Dãy tủ quần áo và cửa sổ bằng kính đối diện chiếc gương khiến căn phòng mờ tối, giữa ban ngày ban mặt mà vẫn phải bật đèn. Hơn nữa, do điều kiện đặc thù của phòng tắm, nơi đây lại càng toát ra sự âm u lạnh lẽo.

“Lúc ấy, nữ sinh đó được phát hiện ở đâu?” Tiểu Hạ không muốn nhắc đến chữ “chết”, vì cô cảm thấy căng thẳng ngay từ khi bước vào cửa. Không biết là do ảnh hưởng của tâm lý hay bởi tiếng vọng ở nơi vắng vẻ, mà ngay cả tiếng nước rò rỉ cũng rõ mồn một.

“Em ấy nằm ngang trước cái gương kia kìa.” Nghe Tiểu Hạ hỏi đến chuyện ngày hôm đó, quản lý nghĩ lại mà vẫn còn sợ, bất giác xáp lại gần cô và hạ thấp giọng, khiến Tiểu Hạ cứ cảm thấy như thể có thứ gì đó phả hơi lạnh vào cổ mình. “Lúc đó, em ấy nằm nghiêng người, giơ tay lên không, da dẻ khô quắt như bà cụ tám mươi tuổi, dưới đầu bê bết máu, cả một vũng máu to như cái bồn rửa mặt, mắt bị móc ra, chẳng biết là bị móc mắt thì có thể chảy nhiều máu như thế không. Trời ạ, hốc mắt toàn máu là máu, cứ như thể đang mở trừng đôi mắt đẫm máu nhìn người ta vậy. Đến giờ nghĩ lại mà tôi hãy còn rùng mình.”

Lại là hai mắt đầy máu?

Tiểu Hạ giật mình, ảo giác trong đầu lại xuất hiện. Cô không tự chủ được mà chậm rãi đi về phía chiếc gương, hai tay nhẹ nhàng xoa mí mắt của mình để kiểm tra, giống như đang mộng du, khiến người quản lý lấy làm khó hiểu và bực mình.

Bỗng nhiên, Tiểu Hạ cảm thấy mặt gương bắt đầu thay đổi, từ âm u trong suốt nhanh chóng chuyển thành đỏ thẫm, tiếp theo liền có một cơn gió lạnh thốc vào mặt, chiếc gương “lách tách” nứt làm đôi. Cô hoảng hốt lùi lại một bước. Sau khi bừng tỉnh, cô nhận ra chiếc gương vẫn không hề hấn gì, nhưng dường như lại có thứ gì đó đang nhìn trộm và cười giễu sau tấm gương.

Lần này là ảo giác sao?

Người quản lý tưởng cô luật sư này đang dùng cách đo nhịp bước để điều tra hiện trường, lập tức cung cấp tình tiết mới: “Nơi cô đang đứng bây giờ chính là chỗ em ấy chết đấy.”

Đúng lúc này, có một tiếng “rầm” vang lên, cửa lớn của phòng tắm đột nhiên đóng sầm lại.

Sau vài tiếng bước chân do dự, có cô gái đột ngột ló đầu ra. Tiểu Hạ và người quản lý đang sợ hết hồn đều thở phào một hơi.

“Sao đóng cửa ầm ầm thế hả, muốn dọa người ta sợ chết khiếp à! Có biết thế nào là bảo vệ của công không vậy?” Nhân viên quản lý tức giận mắng xa xả.

“Cháu xin lỗi, tại gió đấy chứ.” Cô gái cãi lại, “Nếu cửa mà hỏng, cháu bồi thường là được chứ gì.”

“Biết cô lắm tiền rồi, nhưng cô chạy đến đây có việc gì?’

“Tới đây thì đương nhiên là đi tắm chứ làm gì.”

“Chẳng phải cô ở khu ký túc xá có phòng tắm sao? Điều kiện lại chả hơn đứt chỗ này của chúng tôi ấy chứ.”

“Ống nước bị hỏng. Tối nay cháu có hẹn, lại không kịp về nhà.”

“Cô to gan nhỉ!” Quản lý ngạc nhiên khi thấy cô gái đi tắm một mình, “Giờ đám nữ sinh cứ phải lập hội từ tám đến mười người mới dám đến đây tắm rửa, còn chọn vào buổi trưa nữa chứ. Cô không sợ à?”

“Sao lại không?” Cô gái rút ra một tờ một trăm tệ từ trong ví, “Thế nên cháu muốn nhờ dì ở đây chờ cháu. Cháu tắm nhanh thôi, một chốc là xong ấy mà.” Nói đoạn, cô ấy dúi tiền cho người quản lý, cứ như thể không có mặt Tiểu Hạ ở đây vậy, “Dì ở đây đợi cháu nhé, lúc tắm xong đi ra cháu lại cho dì thêm một trăm tệ nữa, coi như là trả công dì đã vất vả.”

Người quản lý chột dạ nhìn sang Tiểu Hạ. Cô quay đầu đi nơi khác, tỏ ý mình không nhìn thấy gì hết. Bấy giờ bà ta mới cầm lấy tiền và đưa mắt ra hiệu cho cô gái. Cô ấy nghênh ngang đi vào. Cởi quần áo xong, cô ấy lại thản nhiên đi qua trước mặt Tiểu Hạ, đi vào phòng tắm, chẳng hề ngại ngùng khi trần truồng trước mặt người khác.

“Chút tiền thu nhập thêm ấy mà, cũng không hay có đâu. Cô sẽ không nói cho hiệu trưởng biết chứ!” Nghe thấy tiếng nước tắm của cô gái vang lên, người quản lý mới rủ rỉ nói.

“Đó là tiền bác kiếm được bằng sức lao động, không liên quan gì đến tôi.”

“Cảm ơn cô Nhạc nhé.” Rốt cuộc bà ta cũng yên tâm, còn kể thêm về nữ sinh vừa rồi để tỏ lòng cảm ơn.

“Con bé đó tên là Trương Tuyết. Cô đoán xem sao nhiều học sinh như vậy mà tôi lại nhớ kỹ cô ta? Đấy là bởi vì cô ta là nhân vật có một không hai trong trường chúng tôi, không chỉ xinh đẹp mà còn có bố là đại gia của thành phố này. Chưa nói đến việc cô ta tiêu xài như nước cho việc ăn uống mua sắm, ngay cả lúc đi học cũng được đưa đón bằng xe xịn, được chiều chuộng như phượng hoàng sống luôn. Tuy vậy, nhưng vẫn có cả tá nam sinh trong trường theo đuổi.” Người quản lý bĩu môi tỏ vẻ xem thường, song vẫn bỏ tọt tờ tiền vào trong túi một cách rất tự nhiên: “Nghe đâu cô ta không để mắt đến đám nam sinh đó, mà chỉ cắm đầu “cua” cậu Nghê Dương của đội bóng rổ, thậm chí còn ở ký túc xá trong trường để tiện cho việc theo đuổi cậu ta. Nhưng hình như mãi vẫn không thành công. Có điều, hôm nay nom cô ấy hớn hở như này, chắc hẳn là cậu chàng đẹp trai kia đã cắn câu rồi.”

Cái tên Nghê Dương lập tức thu hút sự chú ý của Tiểu Hạ: “Còn có cô gái chịu từ bỏ cuộc sống thoải mái trong nhà để theo đuổi các chàng trai sao?” Cánh trẻ bây giờ lại có kiểu si tình như vậy, thật đáng nể!

“Sao lại không có. Phải cái, cô Cả Trương này sống ở trường thôi mà cũng gióng trống khua chiêng lắm. Bố cô ta còn mời cả thầy phong thủy và công ty thiết kế đến sửa sang phòng cho con gái. Ký túc xá bây giờ chật chội là thế, song một mình cô ta chiếm hết cả một phòng bốn người ở tầng 3, còn có cả người giúp việc đến dọn vệ sinh hàng ngày. Nghe đâu bố cô ta đã tài trợ một khoản kinh phí cho nhà trường, nên hiệu trưởng cũng mắt nhắm mắt mở. Chính là tòa nhà số 7, có điều kiện tốt nhất trường đấy. Mà, cô đừng nói những điều này với hiệu trưởng nhé.”

Sau khi Tiểu Hạ liên tục cam đoan sẽ không bép xép với hiệu trưởng, người quản lý mới để cô rời đi. Tiếp theo, cô lại cùng hiệu trường đi đến hiện trường vụ án đầu tiên, nhưng vẫn không phát hiện được gì. Ở đó ngoại trừ tấm gương và đôi mắt đẫm máu giống như các vụ án trước ra, còn có âm khí rất nặng.