Nhân Đạo Đại Thánh (Bản dịch)

Chương 338. Trách Nhiệm Cứu Vớt Hạo Thiên Minh!!!

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Dù trước mắt, tác dụng của cốt phiến đã bại lộ ra ngoài, một phương Vạn Ma Lĩnh cũng không sợ hãi chút nào, bởi vì ở trong Kỳ Hải, chuyện Kỳ đảo sát nhập vào nhau vốn không bị người khống chế. Tất cả những người tiến vào nơi này đều chỉ có thể bị động chờ đợi vị trí Kỳ đảo của mình sát nhập vào Kỳ đảo khác, rồi cứ thế mà tham gia vào từng đợt chém giết thôi.

Trước khi tất cả Kỳ đảo xếp thành một Châu Lục to lớn, dù là cường giả như Lý Bá Tiên, khi gặp phải nguy cơ cũng không có khả năng bay khỏi mặt biển, trốn về phía Kỳ đảo khác. Phi hành trên mặt biển tiêu hao linh lực quá lớn, chuyện này Lục Diệp đã được lĩnh ngộ thật sâu sắc rồi.

Mà Vạn Ma Lĩnh cầm cốt phiến trong tay, tự nhiên là bên chiếm ưu thế lớn lao.

Lục Diệp nói ra tin tức đã đạt được từ phía Lý Bá Tiên, khiến tất cả mấy người đều giật mình, chẳng ai ngờ rằng cốt phiến kia lại có tác dụng thần kỳ như vậy.

"Tứ sư huynh bảo ta nhanh chóng vứt bỏ cốt phiến, nếu không nó sẽ đưa chúng ta đi tụ hợp cùng những tu sĩ Vạn Ma Lĩnh nắm giữ cốt phiến kia." Khi Lục Diệp nói chuyện, hắn đã lấy toàn bộ mấy mảnh cốt phiến kia ra, vuốt ve trong tay, xem ra cũng không có ý muốn vứt bỏ đi.

"Sư đệ nghĩ như thế nào?" Lam Vũ Điệp nhìn hắn.

"Chư vị cảm thấy thế nào?" Lục Diệp hỏi lại.

Lúc sau, một trong hai vị tu sĩ Hạo Thiên Minh nói: "Lý sư huynh không rõ tình huống của chúng ta bên này, có đề nghị ấy đương nhiên là lo lắng cho sự an toàn của Nhất Diệp sư đệ, chuyện này không có gì đáng trách. Bây giờ chúng ta có sáu người, còn có thủ đoạn do Hoa Từ sư muội bố trí, dù thật sự gặp phải người của Vạn Ma Lĩnh, chỉ cần nhân số không quá mười người, vẫn có thể đánh một trận. Nếu như cốt phiến này thật sự có tác dụng như vậy, ta cảm thấy chẳng những chúng ta không nên vứt nó đi, ngược lại hẳn nên lợi dụng nó, để nó mang chúng ta đi tìm đám người Vạn Ma Lĩnh khác!" Sau khi, gã nói xong, lại quay đầu nhìn bốn phía.

Các đồng môn đương nhiên gật đầu phụ họa.

Lam Vũ Điệp và Cao Thái liếc nhau, đều gật đầu.

Đám người lại nhìn về phía Lục Diệp, chỉ thấy hắn cười nói: "Nếu tất cả mọi người đều không có ý kiến, vậy mỗi người mang theo một tấm, cũng không biết nếu về sau trong tay chúng ta có càng nhiều vật này hơn, thì hiệu quả của chúng nó có càng ngày càng mạnh thêm hay không?"

Nói xong câu này, hắn cầm bốn mảnh cốt phiến trong tay, chia ba cái ra ngoài, vừa vặn mỗi người đại diện một tông môn nắm giữ một tấm.

Tiếp đó, vẻ mặt hắn đầy trang nghiêm nói: "Trước mắt, chắc chắn đã có rất nhiều người của Vạn Ma Lĩnh hội hợp cùng nhau, có lẽ Hạo Thiên Minh bên này đã tổn thất không nhỏ. Nhưng chỉ cần chúng ta có thể giết càng nhiều kẻ địch hơn, cũng tương đương với giảm bớt tổn thất cho phe mình. Cứ như thế, đợi đến khi tất cả Kỳ đảo sát nhập lại, chúng ta mới có đủ vốn liếng để chiến đấu với Vạn Ma Lĩnh!"

Lam Vũ Điệp gật đầu: "Sư đệ nói phải."

Bỗng nhiên Cao Thái lại sinh ra một loại cảm giác vinh dự và sứ mệnh: "Nói như thế, trách nhiệm cứu vớt Hạo Thiên Minh rơi lên người chúng ta rồi?"

Lời này vừa nói ra, biểu cảm trên mặt hai người khác cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Lục Diệp bật cười: "Không có khoa trương như vậy, chắc chắn là Hạo Thiên Minh bên này cũng có một số người vận khí tốt có thể tụ hợp lại với nhau. Nhưng mặc kệ như thế nào, chúng ta vẫn nên cùng nhau cố gắng nhiều hơn!"

Mọi người đều gật đầu, chỉ cảm thấy bờ vai trĩu nặng.

"Chư vị nghỉ ngơi, ta phụ trách cảnh giới." Lục Diệp nói một tiếng, rồi lách mình tới nơi cao nhất của đảo nhỏ.

Một canh giờ sau, một hòn đảo nhỏ xuất hiện trong tầm mắt Lục Diệp. Ngay lúc ấy, hắn đã phát ra tín hiệu cảnh báo. Đám người đang chữa thương lập tức đứng dậy cùng nhau, đưa mắt nhìn về nơi xa, đáng tiếc lại không thấy rõ thế cục đảo nhỏ bên kia, cũng không biết bên kia là trận doanh của bên nào.

Nhưng mặc kệ người tới thuộc trận doanh của bên nào, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị tốt để chiến đấu.

Cả đám lại đơn giản thương nghị thêm một chút, một kế hoạch dụ địch xâm nhập mới ra lò.

Từ Lam Vũ Điệp và Cao Thái phụ trách dẫn dụ kẻ địch đến, mà bọn người Lục Diệp lùi lại thủ ở đảo nhỏ phía sau.

Nếu người tới là tu sĩ Hạo Thiên Minh, tất nhiên sẽ nhiệt tình chiêu đãi, nếu là Vạn Ma Lĩnh, sẽ để Lam Vũ Điệp và Cao Thái dẫn bọn họ tới, chỉ cần bọn họ dám đuổi, tất sẽ xuyên qua khu vực mà Hoa Từ đã bố trí cây nấm. Đến lúc đó tất cả sẽ tùy cơ ứng biến.

Sở dĩ bọn họ phân công cho Lam Vũ Điệp và Cao Thái phụ trách dụ địch, chủ yếu là vì Cao Thái vốn là Thể tu, da dày thịt béo, dù chịu mấy đạo công kích cũng không thể mất mạng ngay, lại dưới tình huống có Hoa Từ tọa trấn phía sau, chỉ cần không bị đánh chết tại chỗ hoặc là nhận thương thế quá nghiêm trọng, việc đã xong sẽ có cơ hội chữa trị.

Nói ngắn gọn, Cao Thái là phụ trách chịu đánh.

Mà Lam Vũ Điệp thì phụ trách xinh đẹp như hoa...

Một nữ tu với tư thái yểu điệu nũng nịu như thế chạy trốn phía trước, mà trên người còn có nhiều vết máu, rất dễ khiến tu sĩ Vạn Ma Lĩnh muốn đuổi theo.

Kế hoạch này do Lục Diệp đưa ra, đã được tất cả mọi người đồng ý, chỉ có duy nhất một mình Lam Vũ Điệp nhìn Lục Diệp có chút bất thiện.

Kế hoạch hoàn tất, đám người lập tức bắt đầu triển khai.

Lục Diệp và bốn người Hoa Từ lui về đảo nhỏ phía sau, mà Lam Vũ Điệp và Cao Thái lại tiếp tục đứng tại điểm cao quan sát.

Trong thời gian chờ đợi, nương theo một âm thanh vang rầm lên, đất rung núi chuyển, hai hòn đảo nhỏ đụng vào nhau.

Lục Diệp ngưng thần cảm nhận, rất nhanh, bên kia đã truyền đến ba luồng linh lực dao động, còn có tiếng rít phát ra do thuật pháp bay lên không.

Trong chốc lát, Lục Diệp kiểm tra ấn ký chiến trường, đã nhận được tin tức cho Lam Vũ Điệp bên kia truyền tới: "Năm người, Vạn Ma Lĩnh!"

Năm người, ít nhất là ba tông môn, khả năng có một người chết trận. Dù Vạn Ma Lĩnh bên này có âm mưu sẵn, nhưng khi chiến đấu thật sự bùng nổ, lại không phải có nhiều người thì chắc chắn có thể toàn thân trở ra. Ngay trong lúc bản thân tự biết mình phải chết không thể nghi ngờ, thì kể cả người thuộc Vạn Ma Lĩnh hay Hạo Thiên Minh, đều có thể bộc phát khí thế và quyết tâm đồng quy vu tận với địch.

Đương nhiên, sau khi dạng khí thế và quyết tâm này đi qua khu trồng nấm của Hoa Từ sẽ suy yếu, không còn uy hiếp quá lớn.