Nhân Đạo Đại Thánh (Bản dịch)

Chương 339. Rút Cuộc Là Cái Tông Môn Thần Tiên Gì???

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tiếng vang ầm ầm từ tiền phương không ngừng truyền đến, rất nhanh Lục Diệp đã nhìn thấy bóng dáng Lam Vũ Điệp và Cao Thái chật vật chạy trốn về hướng bên này. Hai người cũng không đi cùng một đường, mà chia ra thành hai đường.

Tu sĩ Vạn Ma Lĩnh truy kích tới kia lại tỏ ra rất cẩn thận, trên đường truy kích không ngừng quan sát thế cục bốn phía, sợ bị người mai phục.

Nhưng chỉ cần bọn họ dám leo lên toà Kỳ đảo này, kể cả có cẩn thận từng li từng tí cũng chẳng mang tới tác dụng gì.

Không dám nói là bố trí của Hoa Từ trải rộng toàn bộ đảo nhỏ, nhưng ở tất cả những chỗ quan trọng nàng đều trồng nấm rồi, trừ phi những tu sĩ kia có thể một mực bảo trì tư thế bay trên không, nếu không kiểu gì cũng phải dính một chút bào tử phấn.

Sau khi đám tu sĩ Vạn Ma Lĩnh đang truy đuổi nhìn thấy bọn người Lục Diệp, cả đám lập tức lộ ra biểu cảm bất ngờ, nhưng tới lúc bọn họ phát hiện ra hai người Lục Diệp và Hoa Từ chỉ là lục tầng đổ lại, tâm tình khẩn trương lại buông lỏng hơn một chút.

Sáu đối năm, cục diện không nói rõ là bên nào chiếm ưu thế hơn, nhưng Lục Diệp bên này, ngoại trừ hắn và Hoa Từ còn có vẻ ngoài hoàn hảo, bốn người còn lại toàn thân đều có vết máu, rõ ràng là mang thương tích trong người.

Ngay lúc năm người kia còn do dự xem có nên phát động công kích hay không, đám người Lục Diệp đã ngang nhiên xung phong liều chết hướng về phía trước, năm người kia đành phải bất đắc dĩ nghênh chiến.

Từng đạo linh khí bay ra, va chạm vào nhau ở giữa không trung, phát ra tiếng leng keng, vầng sáng linh lực nổ tung liên tiếp.

Bởi vì bọn người Lục Diệp bên này lưu lại một người bảo hộ bên người Hoa Từ, lại thêm bản thân hắn chỉ có lục tầng, vẫn không thể ngự khí, cho nên lần giao thủ này, là Vạn Ma Lĩnh bên kia chiếm ưu thế tuyệt đối.

Đáng tiếc, ngay khi trong lòng năm người Vạn Ma Lĩnh đã định, thế cục lại thay đổi đột ngột. Nháy mắt một cái, linh lực trong cơ thể đã biến mất khiến cho cả đám không khống chế được linh khí của mình, uy thế giảm mạnh, chỉ trong thời gian ngắn đã bị bọn người Lam Vũ Điệp đánh rớt ba đạo linh quang. Chờ đến lúc Lục Diệp lại áp sát đến trước mặt một tu sĩ Vạn Ma Lĩnh, mặt người này đầy hoảng sợ lui về phía sau nhưng vẫn không thể ngăn được đao quang đánh tới chính diện.

Máu tươi bắn ra, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.

Hai mươi phút sau, chiến đấu đã kết thúc, Lục Diệp lắc lắc máu tươi trên trường đao, tra đao vào vỏ, nói với Cao Thái một tiếng: "Cao sư huynh, giúp ta cùng đi nhìn đảo đối diện xem."

"Được!" Cao Thái vội vàng đáp ứng, hai người cùng nhau tiến đến điều tra.

Dù bọn họ cảm thấy đối phương không có khả năng giữ lại người ở bên kia, nhưng cẩn thận một chút luôn luôn không sai, ngộ nhỡ có sơ hở dẫn đến phe mình thương vong, đó mới là không có lời nhất.

Bọn người Lam Vũ Điệp ở lại quét dọn chiến trường, sau khi đoạt được chiến lợi phẩm vẫn như cũ lại giao tất cả cho Hoa Từ, khiến nàng dở khóc dở cười. Nàng cũng không biết chờ sau lần Linh Khê trấn thủ chiến này, nàng sẽ tích lũy được thêm bao nhiêu túi trữ vật.

Nàng có lòng chia lãi một chút, nhưng bất đắc dĩ chính là không ai chịu nhận, bởi vì mọi người đều biết, chiến đấu có thể nhẹ nhõm như vậy, tất cả đều nhờ công lao của Hoa Từ. Nếu không có thủ đoạn của Hoa Từ, dù bọn họ là sáu đánh năm, vẫn có thể xuất hiện thương vong.

Ngược lại, như hiện giờ, không một ai bị thương, thậm chí còn không tiêu hao nhiều linh lực. Người nào mà không thích chiến đấu như vậy? Chuyện này cũng khiến mấy người càng thêm kiên định với ý niệm phải bảo vệ Hoa Từ.

Một bên khác, Lục Diệp và Cao Thái cẩn thận kiểm tra một lần, xác định không có tu sĩ Vạn Ma Lĩnh tiềm ẩn ở bên kia, lập tức trở về bên trong hòn đảo ban đầu.

Sau đó, Lam Vũ Điệp và Hoa Từ cùng đi, qua đảo nhỏ đối diện bố trí tương ứng.

Theo hòn đảo mở rộng, nơi cần Hoa Từ bố trí cũng trở nên nhiều hơn, cho nên nàng không thể bố trí lên toàn đảo, chỉ có thể lựa chọn một vài vị trí thích hợp, mà việc này cũng cần tiêu hao linh lực. Cũng may, đống Tụ Linh linh văn do Lục Diệp tạo dựng trước đó, hiện giờ đã phát huy tác dụng. Mỗi lần Hoa Từ bố trí xong, nàng chỉ cần ngồi xuống bên kia khôi phục, rất nhanh có thể khôi phục hoàn toàn.

Nhất là khi hòn đảo ngày càng mở rộng, linh khí thiên địa cũng càng lúc càng nồng đậm, trước mắt linh khí trên đảo nhỏ, gần như đã nhiều gấp bốn Bích Huyết Tông.

Hoa Từ đang bận rộn, Lục Diệp nghĩ một hồi, lại tạo dựng một đạo Tụ Linh linh văn với phạm vi càng lớn hơn tại nơi đám người kia đang nghỉ ngơi. Hắn vẽ linh văn này tiêu hao trọn vẹn sáu phần linh lực.

Mắt thấy thủ đoạn của Lục Diệp như thế, bọn người Cao Thái kinh động như gặp thiên nhân.

Cho đến lúc này, bọn họ mới phát hiện, hai người Bích Huyết Tông kia đều là bảo bối.

Hoa Từ có thể cứu người chữa thương, có thể trồng cây nấm làm suy yếu kẻ địch, cái này thì cũng thôi đi, nhưng Lục Diệp lại có thể nhẹ nhàng tạo dựng ra Tụ Linh linh văn. Đây tuyệt đối là chuyện khiến mọi người có thể khôi phục linh lực càng thêm đơn giản, càng thêm nhẹ nhàng, chiến đấu về sau cũng không cần cố kỵ việc tiêu hao linh lực nữa.

Trong chốc lát, cả đám lại cảm khái, rút cuộc Bích Huyết Tông kia là cái tông môn thần tiên gì?

Thời gian trôi đi, khi hòn đảo ban đầu cùng các đảo nhỏ khác va chạm, sát nhập, thi thoảng lại có đại chiến bùng nổ.

Nhóm người Lục Diệp tiếp tục sử dụng phương án chiến đấu như trước, mỗi lần đều là Cao Thái và Lam Vũ Điệp đi ra ngoài dụ địch xâm nhập, sau đó tập hợp lại một chỗ tiêu diệt. Tuy phương án này hơi lâu một chút, nhưng lại cực kì hữu hiệu.

Cũng có người phát hiện ra bọn họ sử dụng mánh khoé đơn giản này, nhưng phát hiện thì đã làm sao, trừ phi người của Vạn Ma Lĩnh không truy sát tới, chứ một khi bọn họ dám truy, chắc chắn là có đến mà không có về.

Ngẫu nhiên cũng sẽ gặp phải tu sĩ cùng phe.

Bên trong Kỳ hải, hẳn là các Kỳ đảo muốn sát nhập vào nhau phải tuân theo một loại nguyên tắc phụ cận, hai toà Kỳ Đảo ở gần luôn có xu hướng tiến lại gần nhau, đồng thời cốt phiến kì lạ kia cũng phát huy tác dụng, hấp dẫn lấy nhau.