Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Bọn họ bày ra tư thế tấn công chỉ để thu hút sự chú ý của đối phương giúp cho Lỗ Ngọc Sơn bên này thuận tiện hành động hơn thôi. Nếu không, các tu sĩ của Vạn Ma Lĩnh sẽ dễ dàng phát hiện ra những con nhện kỳ lạ kia, bởi trên Kỳ Đảo căn bản không có bất kỳ sinh vật sống nào.

Lục Diệp đứng ở nơi này, một là để bảo vệ Lỗ Ngọc Sơn đang điều khiển lũ nhện, hai là chờ đợi thời cơ.

Bọn họ nhất định phải giết chết trận tu bên kia, nếu không, kể cả khi phương pháp của Hoa Từ có hiệu quả đến đâu, bên ta vẫn phải chịu tổn thất.

Hắn quan sát một hồi, rồi quay đầu nhìn về hướng mặt biển, bên kia lại có một Kỳ Đảo khác đang trôi về phía bên này, ước chừng sau một nén nhang, nó sẽ sát nhập lại.

Không biết người tới là địch hay bạn nên không thể kéo dài thêm thời gian, ngộ nhỡ người tới lại là mấy tu sĩ Vạn Ma Lĩnh, lúc đó hai mặt giáp công, bên ta nhất định sẽ yếu thế.

Trận chiến càng ngày càng ác liệt, mãi đến một khắc nào đó, Lỗ Ngọc Sơn mới mở mắt ra đứng dậy: “Vào vị trí cả rồi!”

Lục Diệp gật đầu: “ Hành động đi.”

Hắn tiến lên một bước, hai tay nắm chặt cánh tay Lỗ Ngọc Sơn, linh lực màu hoả hồng chảy xuôi sau lưng hoá thành cành chim, cả hai phóng lên trời hướng thẳng về phía chiến trường bên kia, trực tiếp đánh tới. Hoa Từ ở phía sau đội ngũ, cảm nhận được dao động linh lực nơi này, lập tức quay đầu nhìn lại, liền thấy cảnh tượng Lục Diệp và Lỗ Ngọc Sơn đang bay về phía nàng, bốn mắt nhìn nhau, nàng khẽ gật đầu. . .

Trong nháy mắt, Lục Diệp đã tự mình đưa Lỗ Ngọc Sơn đi đến đội ngũ bên ta, cảnh tượng này cũng lọt vào mắt những tu sĩ ở Vạn Ma Lĩnh, khiến tất cả đều hoảng sợ.

Dù không biết rốt cuộc bên Hạo Thiên Minh này định làm gì, nhưng hiển nhiên là hành động lớn. Rất nhanh, mấy đạo lôi quang lập tức đổi hướng quét về phía Lục Diệp, chỉ là chưa kịp đến gần chúng đã mất đi lực đạo.

Tu sĩ thất tầng cảnh chỉ có thể ngự khí trong phạm vi hữu hạn, trong khi đó, Lục Diệp làm sao có thể tùy tiện xông vào phạm vi công kích của người khác? Chỉ có thể nói rằng, trong trạng thái Phi Dực thứ văn, hắn là bất khả chiến bại.

Lỗ Ngọc Sơn đang được hắn nắm ở trước mặt, hơi lộ ra chút lo lắng đề phòng, tới khi gã phát hiện đối phương không thể tấn công mình, đã thả lỏng tinh thần hơn, ngón tay lập tức bấm pháp quyết, miệng khẽ hô: "Bạo".

Lũ nhện lần lượt nổ tung khiến đám người trong Vạn Ma Lĩnh bên kia kinh hãi không nhẹ, không ai biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng sau khi những con nhện đó phát nổ, chúng cũng không gây ra bất kỳ thương tổn gì cho đám người bọn họ.

Ngay khi đám người ấy đang nghi thần nghi quỷ, Hoa Từ đã hành động. Chỉ thấy một loại khí tức xanh lục có thể nhìn thấy bằng mắt thường lấy nàng làm trung tâm, tản ra tứ phía, vượt qua tu sĩ bên mình bao trùm lên người của đối thủ.

Mười mấy tu sĩ Vạn Ma Lĩnh đều trở nên bối rối, kinh sợ, bởi vì thời khắc này, linh lực trong cơ thể bọn họ đều trở nên tối nghĩa trì trệ, không vận khí được. Lần trước khi bọn họ xâm nhập vào Kỳ đảo đối phương, cũng gặp phải tình huống này. Trận chiến kia bọn họ thương vong nặng nề, sau khi quay về đảo chính, đã phải hao tốn khí lực rất lớn mới có thể loại bỏ độc vật đã xâm nhập vào cơ thể, từ đó khôi phục lại quá trình vận chuyển của linh lực bản thân.

Từ đó, bọn họ không còn dám tùy ý xông vào đảo của đối phương nữa, ngược lại vẫn luôn thủ trong Kỳ Đảo của mình, dù vậy cũng không thể hoàn toàn tránh được thủ đoạn của địch nhân.

Ngay lập tức, mấy đạo lưu quang ngự khí bị đánh rơi.

Ở phía sau trận doanh của Vạn Ma Lĩnh, có một nam tử mặc áo xanh với vẻ mặt ngưng trọng đang quan sát, trên tay gã cầm một cái trận bàn, chỉ cần người của Hạo Thiên Minh bước vào trong phạm vi nhất định, sẽ lập tức kích phát uy lực của pháp trận đã bố trí từ trước.

Gã mơ hồ có cảm giác, sợ rằng hôm nay bản thân sẽ dữ nhiều lành ít, nhưng trước khi chết, gã sẽ khiến đám người Hạo Thiên Minh kia không được sống dễ chịu, bất kể thế nào cũng phải kéo vài tên chôn cùng.

Nhưng đúng vào lúc này, một cảm giác ngột ngạt bao trùm lấy gã, gã lập tức ngẩng đầu, liền nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện một vầng sáng rực rỡ, theo thời gian trôi qua, hào quang kia càng lúc càng sáng, chỉ thoáng chốc đã hóa thành một mặt trời nhỏ.

Mà cảm giác nguy cơ kia được truyền tới từ chính bầu trời.

“Là Yển sư kia!” Một tu sĩ đứng bảo vệ bên cạnh gã hét lên.

Trước đó, Lỗ Ngọc Sơn đã dùng một pháo đánh nát lồng ngực của một tu sĩ thất tầng. Ký ức này vẫn còn mới mẻ trong đầu nhóm tu sĩ Vạn Ma Lĩnh, mắt thấy ánh sáng của mặt trời nhỏ kia nở rộ, làm sao bọn họ còn không biết là người phương nào đang chuẩn bị công kích.

Bọn họ còn thấy sau lưng Yển Sư kia có một người đang nắm lấy gã, đằng sau đối phương lại có một đôi cánh màu lửa đỏ với linh lực chảy xuôi bên trên.

“Đừng để hắn tới gần!” Lại có người quát lên.

Hai đạo lưu quang lập tức bay tới bên này, chỉ cần Lục Diệp dám tới gần, lập tức phải hứng chịu chuỗi công kích như mưa rền gió dữ.

Nhưng Lục Diệp chỉ mang theo Lỗ Ngọc Sơn dừng lại bên ngoài phạm vi công kích và ngự khí của bọn họ, để mặc cho hai đạo lưu quang kia có qua lại không ngớt nhanh đến mức nào, cũng không thể làm họ bị thương.

Nụ cười trên mặt Lỗ Ngọc Sơn dần trở nên dữ tợn, trải qua vài giây ngưng tụ, linh khí có tạo hình kỳ lạ trong tay gã đã được súc thế xong xuôi.

“Lôi Long Bào Hao!” Lỗ Ngọc Sơn gầm lên.

Ánh sáng mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, hóa thành một cột sáng, hướng về phía nam tử thanh y kia đánh tới, tia sáng xẹt qua, hai đạo lưu quang ngự khí đang chặn ở phía trước trực tiếp bị đánh bay.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, Lỗ Ngọc Sơn kích phát uy lực linh khí của mình, trận tu kia lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng tránh sang một bên. Cùng lúc đó, một thể tu Vạn Ma Lĩnh đang bảo hộ bên người trận tu nọ, cầm một tấm chắn linh khí, giống như núi cao chắn trước người gã, thúc giục linh lực, linh quang lập tức lóe sáng trên tấm khiên

Tuy nhiên, bất kể quang mang có mãnh liệt hơn nữa, vẫn bị cột sáng giáng xuống từ bầu trời kia lấn át.