Nhân Đạo Đại Thánh (Bản dịch)

Chương 487. Kế Hoạch Không Đuổi Kịp Biến Hóa

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nhưng trong chớp mắt khi Linh khí hai bên giao phong, nàng mới phát hiện, suy nghĩ của bản thân có chút quá ngây thơ rồi, uy lực từ Linh khí của đối phương truyền đến quá mức hung mãnh, không thể chống đỡ nổi, suýt chút nữa đoản kiếm trên tay nàng đã văng đi.

Con ngươi Sơ Tinh đột nhiên co rút lại.

Đây là sức mạnh của một Binh tu bát tầng cảnh sao?

Phải biết rằng, lực lượng của một thể tu như Xảo Vân cũng không thể hơn mức này.

Nàng đã nhận thấy có điều gì đó không thích hợp, vốn dĩ nàng muốn dùng thanh đoản đao khác để tập kích, lập tức nâng nó lên, ngăn cản một kích từ trên không giáng xuống. Nếu không làm như vậy, nàng không thể chặn được một đòn công kích này.

Nhưng Sơ Tinh vừa ngăn được một đao, đao thứ hai đã chém tới. Nàng hốt hoảng ứng phó, chưa kịp thở một hơi, đao thứ ba lại đâm tới, thiếu chút nữa một đao kia đã đâm trúng ngực nàng. . .

Tốc độ quá nhanh!

Trong mấy ngày này, tuy bất cứ thời khắc nào, nàng cũng muốn giết chết Lục Diệp báo thù cho muội muội, nhưng khi thật sự giao thủ cùng đối phương, nàng mới cảm nhận được thiếu niên này vô cùng đáng sợ. Một đao kia chẳng những thế đại lực trầm, tốc độ xuất đao cũng cực nhanh, khiến người ta không kịp ứng phó.

Dạng đao thuật này… nàng không thể chặn được đao thứ tư!

Quả nhiên, khi đao thứ tư của Lục Diệp chém xuống cần cổ trắng nõn của nàng, Sơ Tinh hoàn toàn mất đi cơ hội chống đỡ.

Cũng may nàng không tới đây một mình.

Ngay tại thời khắc nguy hiểm, đột nhiên một thanh đao vươn ra từ phía sau nàng, vừa vặn ngăn lại Bàn Sơn đao.

Là Nhược Yên vẫn luôn ẩn sau lưng nàng xuất thủ.

Đốm lửa bay tung tóe, vốn dĩ một đao có thể chém trúng Sơ Tinh đã bị ngăn lại, linh quang trên trường đao bùng lên, áp chế Bàn Sơn đao, suýt nữa đã chạm vào mặt Lục Diệp.

Lục Diệp lướt nghiêng thân đao, triệt tiêu lực lượng đánh tới, đồng thời nghiêng đầu, thanh trường đao kia xẹt qua lỗ tai của hắn, lưỡi đao sắc bén làm đứt vài sợi tóc.

Nhân cơ hội này, đoản kiếm trên tay trái của Sơ Tinh linh hoạt chuyển động, nàng lật tay chụp kiếm, coi đoản kiếm như chủy thủ, muốn đâm vào ngực Lục Diệp.

Nhưng ở cách đó không xa, bỗng nhiên xuất hiện một luồng dao động linh lực hung mãnh truyền đến, Sơ Tinh không chút nghĩ ngợi, lại chém xuống một kiếm, ngăn cản đạo thuật pháp vừa đánh úp lại.

Nàng lập tức nhìn theo phương hướng phát ra thuật pháp, chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang đứng ở phía sau lưng Lục Diệp, cách nơi bọn họ chiến đấu không xa. Nàng chính là người vừa thi triển thuật pháp này.

Không một ai phát hiện ra nàng, càng không biết nàng đã có mặt ở nơi đấy từ bao giờ.

Thiếu nữ lại thi triển thuật pháp đánh tới, cùng lúc đó, Lục Diệp xuất đao.

Hai người Phong Hoa Viện liên thủ nhưng Lục Diệp cũng không chiến đấu một mình, Y Y vẫn luôn ở một bên tìm kiếm sơ hở, nhưng tiếc là cả Sơ Tinh lẫn Nhược Yên đều không lộ ra sơ hở quá lớn. Vừa lúc thấy tình thế của Lục Diệp bất lợi, nàng đành phải xuất thủ yểm trợ cho hắn.

Đối với Y Y, nàng tham gia vào tranh đấu này có chút nguy hiểm, cũng may nàng là pháp tu, chỉ cần đứng ở đằng xa thi pháp là được.

Thân hình Sơ Tinh và Nhược Yên linh hoạt luân chuyển, linh khí trong tay hai nữ nhân này một dài một ngắn, nhưng khi phối hợp lại đúng là thiên y vô phùng (áo trời không vết vá, chỉ kín kẽ không một sơ hở) , trong bán kính một trượng xung quanh, tất cả mọi phương vị đều bị công kích của các nàng bao phủ.

Trước kia, hai người bọn họ từng phối hợp như vậy, nghênh chiến bốn vị tu sĩ Hạo Thiên Minh cũng không rơi xuống thế hạ phong, thậm chí còn giết được một người của đối phương.

Vậy mà giờ phút này, rõ ràng hai người vẫn phối hợp vô cùng hoàn mỹ, nhưng lại không có cảm giác bản thân đã khống chế được cục diện như trước kia, bởi vì tiết tấu của cuộc chiến đều bị đối phương làm chủ.

Đối phương xuất đao với tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức không hợp lẽ thường. Lúc trước, một mình hắn lấy một địch hai cũng không rơi xuống thế hạ phong, hiện giờ lại phối hợp với pháp tu kia, khiến cho hai người bọn họ phải dùng hết toàn lực, mới có thể cản được thế công của đối phương.

Nhưng cũng chỉ là ngăn cản mà thôi, muốn phản kích là chuyện không có khả năng!

Hai người không ngừng lui về sau, sắc mặt dần chuyển thành trắng bệch, giao phong ở khoảng cách gần như vậy vô cùng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể chết bất đắc kỳ tử.

Mà không biết bắt đầu từ khi nào, bốn phía lại nổi lên từng đoàn sương mù tụ lại. Rồi theo thời gian trôi qua, tầng sương mù càng ngày càng trở nên dày đặc, ở khoảng giữa liên tục xoay chuyển, dường như có thứ gì đang muốn lao ra.

Hai bên đang giao chiến đều cảm thấy tình huống không ổn, Lục Diệp cũng xuất thủ càng thêm tàn nhẫn.

"Xảo Vân!" Sơ Tinh cảm giác bên mình sắp không ngăn được thế công của Lục Diệp, không nhịn được hét lên.

"Ta đến đây!" Nương theo tiếng trả lời của nữ tử trắng mập, tiếng vang ầm ầm truyền ra. Đúng là nữ tử mập nọ đã thoát khỏi công kích của Tiên Nguyên vệ, để vọt tới trước mặt Lục Diệp, một bàn tay to béo hung hăng vỗ xuống đầu hắn.

Lúc đầu, Sơ Tinh dự định để Xảo Vân dây dưa với đám Tiên Nguyên vệ kia, giữ cho đám người ấy không sang đây là được.

Lấy thực lực thể tu của nàng, tuyệt đối có thể làm được chuyện này.

Cùng lúc đó, Sơ Tinh và Nhược Yên phối hợp, dùng tốc độ nhanh nhất giết chết Lục Diệp. Bọn họ chỉ cần giết Lục Diệp là được, còn Tiên Nguyên vệ không cần quan tâm.

Nhưng kế hoạch lại không đuổi kịp biến hóa.

Sơ Tinh đã cố gắng đánh giá Lục Diệp cao lắm rồi, nhưng sau khi thật sự giao thủ mới phát hiện tầm mắt của bản thân còn nông cạn lắm.

Và lúc này, nếu còn không cầu viện, nàng và Nhược Yên chết chắc rồi.

Với lực áp bách mà Lục Diệp thể hiện ra trước mắt, nếu một trong hai người Sơ Tình và Nhược Yên chết đi, người còn lại cũng cách cái chết không xa.

Xảo Vân nghiêng người đi tới, thân hình hai bên lần lượt qua lại, để nàng chắn ở phía trước. Xảo Vân vốn là một thể tu, xông lên phía trước chiến đấu là tu dưỡng cơ bản nhất.

Bàn tay mập mạp đập xuống đầu Lục Diệp với tốc độ không quá nhanh, hiển nhiên tốc độ phản ứng của Lục Diệp nhanh hơn, hắn đã lật tay đâm một đao vào cánh tay nàng.

Một đao này được gia trì Phong Duệ nhưng lại không thể cắt đứt cánh tay của Xảo Vân, chỉ để lại một vết máu trên cánh tay đầy thịt béo ấy.