Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ngưu giáo úy hừ một tiếng: “Khó trách Lôi đại nhân nói với ta, hiện nay, trong thiên lao, tiểu tử nhà ngươi là giảo hoạt nhất!”

“Lôi đại nhân quá khen.”

Chu Dịch cười nói: “Trong tòa nhà của La quán chủ ở kinh thành có giấu mấy ngàn lượng bạc. Bạc thuộc về Ngưu thúc, quyền phổ thuộc về ta, tòa nhà kia thuộc về quả phụ.”

“Chu đáo!”

Ngưu giáo úy khen ngợi một tiếng, càng nhìn Chu Dịch càng cảm thấy vừa lòng.

Tình nguyện chia sẽ lợi ích của mình, cũng hoàn thành lời hứa với La Hổ, Ngưu giáo úy thừa nhận bản thân ông không làm được, dù sao thì chuyện ức hiếp quả phụ, tuyệt hậu như vậy, thật sự cũng rất phổ biến.

“Dù sao thì La sư phó cũng có ơn dạy bảo ta.”

Chu Dịch vốn dĩ không muốn xuất đầu lộ diện, bài thuốc bổ kia cũng không phải là thứ quan trọng nhất, mà rõ ràng là muốn Lưu thị lang chết.

Lưu thị lang là một kẻ tiểu nhân!

Loại người này làm việc không hề có điểm dừng, nên như không dùng một gậy đánh chết hắn thì sẽ để lại hậu hoạn không lường, vạn nhất dỗ cho tân hoàng vui vẻ, lại được phục chức, Chu Dịch cũng chỉ có thể bỏ trốn mất dạng mà thôi.

Ngưu giáo úy hiếu kỳ nói: “Đã sớm biết ngươi mê luyến võ đạo, nhưng đã luyện được trò trống gì chưa?”

“Từ nhỏ thân thể ta đã ốm yếu, luyện võ để làm cho thân thể khỏe mạnh mà thôi.”

Chu Dịch cầm nắp chén trà, nắm trong tay hơi vuốt nhẹ, trong giây lát đã hóa thành một nhúm bột phấn.

Ngày trước, Ngưu giáo úy cũng đã từng vào võ quán, không thể chịu được sự cực khổ của việc rèn thể, đến ngay cả Bì Mô cũng chưa luyện thành, nhưng cũng hiểu được sự phân chia của cảnh giới võ đạo.

“Xương cốt cứng như sắt thép, bóp đá thành bùn, tiểu tử, ngươi vô thanh vô tức mà lại có được thực lực như vậy?”

“Mười năm như một, không ngày nào nghỉ, chưa bao giờ ngừng uống thuốc bổ, thiên phú cũng coi như là hạ hạ đẳng rồi.”

Những gì mà Chu Dịch nói cũng không phải là khiêm tốn, dựa theo lời của Ngụy Xương, bảy tám năm trên giang hồ thì có thể luyện gân cốt, nhưng mà sống trong giang hồ thì sẽ không có thời gian mỗi ngày đều luyện công.

Đệ tử chân truyền của La sư phó, từ nhỏ đã dùng thuốc để ngâm tắm nội khí uẩn thể, mười sáu bảy tuổi cũng đã là đại thành gân cốt, được gọi là có hi vọng trở thành Tiên Thiên tông sư trong tương lai.

Chu Dịch vừa hâm mộ nhưng cũng không ghen ghét, dù sao thì đệ tử thiên tài kia đã chết trong loạn quân kia rồi.

Tồn tại mới là điều cốt yếu của mọi thứ.

Ai sống lâu, giết chết được người ngang hàng, thì đó mới chính là nhất đại tông sư!

Ngưu giáo úy tấm tắc tán thưởng: “Tiểu tử, trên giang hồ ngươi cũng là cao thủ nhị lưu, tại sao không xông pha bên ngoài, thoải mái hơn nhiều so với ở trong này mà đưa cơm.”

“Nhị lưu thì là cái rắm gì, trong mười đại võ quán ở kinh thành, thì quán chủ đều là cao thủ Luyện Tạng. Nghe đồn Trần sư phó của Kim Đao võ quán đã bắt đầu luyện Tẩy Tủy, có được thần lực dễ dàng quật ngã cả chín con trâu, kết quả chết chẳng thấy xác!”

Chu Dịch nhún nhún vai nói: “Tranh tới tranh lui thì cũng bị tịch thu tài sản chém hết cả nhà, nào được an ổn thoải mái như ta chứ?”

Điểm cuối của cuộc đời là ăn lương nhà nước!

Chu Dịch đã đứng điểm cuối của cuộc đời rồi, huống hồ gì thiên lao thấp kém nhưng quyền thế, kiếm chát được nhiều mà lại không dây vào tranh đấu trong quan trường, quả thực là hoàn mỹ!

Ngưu giáo úy nghe thấy vậy, ánh mắt lập loè, đột nhiên hỏi nói: “Tiểu tử ngươi nói xem lần này ta có thể làm tư ngục không?”

Chu Dịch trầm mặc một lát, lắc đầu nói: “Khó!”

“Là sao?”

Ngưu giáo úy ngồi ngay ngắn, hắn đã hỏi không ít người câu hỏi này, tất cả đều chúc mừng và nịnh bợ hắn.

Tất cả mọi người đều cho rằng, người nhận chức Ti Ngục của thiên lao không ai khác ngoài Ngưu giáo úy.

Người ngoài dám nhận chức, không hiểu quy củ của thiên lao, thì không bao lâu cũng sẽ bị tống vào tù!

Chu Dịch cân nhắc nói: “Lôi đại nhân vì xin giảm tội, đương nhiên là sẽ báo với triều đình về âm mưu tạo phản của Long tướng, tân bệ hạ làm sao dám tin tưởng quan lại trong lao, khả năng lớn là sẽ điều một tâm phúc đến làm Tư Ngục.”

Mười năm sống trong thiên lao, Chu Dịch sớm đã phát hiện.

Tính lưu động của chức quan trong thiên lao quá thấp, gần như là hình thành thế cục cha truyền con nối.

Phụ thân của Lôi tư ngục là giáo úy, ông nội của Ngưu giáo úy là tư ngục tiền nhiệm, ngay cả phụ thân, ông nội của Chu Dịch đều là ngục tốt.

Chỗ ở của quan tứ phẩm ngự sử trung thừa triều đình đều là nhà thuê, quan chức nhỏ ở thiên lao đều mua nhà ở Thần kinh, đương nhiên ngự sử người ta có thể là giả nghèo, nhưng cũng đủ để nói lên vấn đề ở thiên lao.

Ngưu giáo úy không phục hừ một tiếng: “Ở chỗ này của ta trong tối ngoài sáng đủ các loại quy củ, làm bừa mà không hiểu, có thể quản được sao?”

“Đúng thật là người ta không hiểu quy củ, nhưng có thể sai Cẩm Y Vệ bắt người, đám người chúng ta có cấm được không? Cuối cùng tất cả chúng ta đều bị đổi người, tất cả quy củ đều do người ta đặt ra!”

Rồng qua sông, kẻ gặp xui xẻo lại không phải là rồng, mà là bọn rắn rết bị nghiền thành bã kia.

(Hoàng đế gặp nạn, nhưng người gặp xui xẻo không phải là hoàng đế mà là đám quan viên nhãi nhép sẽ bị nghiền thành cặn bã)

Chu Dịch thấy sắc mặt của Ngưu giáo úy biến thành màu đen, vội vàng bày tỏ lòng trung thành nói: “Ngưu thúc yên tâm, ta nhất định là sẽ ủng hộ ngươi.”

“Một kẻ đưa cơm như ngươi thì làm được gì chứ?”

Ngưu giáo úy thở dài nói: “Lôi đại nhân cũng đã khuyên ta như vậy, năm đó hắn ga nhập vào Long tặc, mới gặp họa xét nhà lưu đày. Nếu không thì mấy thế hệ nhà Lôi gia đều là giáo úy thiên lao, bất kể là triều đại nào, đều sẽ được phú quý!”

Huân quý triều đình mà còn bị trục đại giảm tước, qua năm thế hệ thì chẳng khác gì thứ dân, thiên lao lại là bát cơm có thể truyền đến đời con cháu.

“Ngưu thúc không cần sầu lo, nếu như có đại nhân được điều xuống, ngài chỉ cần dốc hết sức phụ tá!”

Chu Dịch khuyên giải an ủi nói: “Thiên lao đã có từ tiền triều, bất kể là ai làm Tư Ngục, chẳng được bao lâu thì cũng phải cùng một giuộc với thiên lao mà thôi.”

Thiên lao tương đối độc lập tự chủ, cũng ít liên hệ với các nha môn, cửa lao đóng lại thì đã trở thành một nơi thế ngoại.