Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Long công tử đang muốn cười nhạo vài câu, cổ trùng bỗng nhiên tỉnh dậy, bắt đầu cắn nuốt dạ dày.

Tiếng kêu gào thê lương thảm thiết, liên miên không dứt.

……

Chạng vạng.

Chu Dịch bưng một thùng gỗ lớn, đưa cơm vào các nhà tù.

Văn thần võ quan bụng đói cả một ngày, bụng đã đói đến mức kêu rột rột rồi, bất chấp cơm canh khó ăn, ngồi xổm trên mặt đất xì xụp húp cháo.

“Tiểu ca nhi, thêm một muỗng nữa, một muỗng nữa!”

Những âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ vọng lại.

Chu Dịch cẩn thận nghe ngóng, người đang nói chuyện tuổi già sức yếu, hồi lâu hắn mới nhận ra nói: “Lưu đại nhân, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Nói rồi đưa mắt nhìn số hiệu nhà ngục, không nhịn được mà kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc.

“Vẫn là chữ Ất số sáu!”

Lưu thị lang đã trải qua biết bao sương gió mưa bão, thì sao có thể để bụng chút ý cười nhạo này, đưa mặt ra nói: “Tiểu ca nhi, đây là duyên phận đấy!”

Chu Dịch hỏi: “Lưu đại nhân, mấy năm nay ta đã rất muốn hỏi thăm, năm đó quan hệ giữa người và Tô tiên sinh rất thân, tại sao lại tố giác hắn?”

“Cái miệng kia của lão Tô không bao giờ giữ kín được !”

Lưu thị lang nhún nhún vai nói: “Lão phu không tố giác hắn, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Nếu như đã là bằng hữu, thay vì để cho người khác được lời, chi bằng để công lao lại cho ta!”

“Bội phục!”

Chu Dịch thật sự phục, vội vàng đưa rượu thịt ngon cho Lưu thị lang.

……

Trong nhà ngục chữ Giáp thập nhị.

Chu Dịch đổ cháo vào trong chậu, để cho phạm nhân tự phân chia.

Trong nhà ngục chữ Giáp đều là hung phạm cường đạo, ít nhiều gì thì trên người đều biết võ đạo, sẽ dựa vào thực lực mạnh yếu mà sắp xếp thứ tự.

Kẻ mạnh thì được ngủ trên giường ăn no, kẻ yếu thì ngồi ngay thùng phân chịu đói.

Trong một góc nhà tù bỗng nhiên vọng lại giọng nói: “Dịch ca nhi, là ngươi sao?”

“La quán chủ? Tại sao ngươi lại ở đây?”

Chu Dịch nghe được giọng nói quen thuộc, phất tay để phạm nhân khác tránh đường, lúc này mới thấy rõ phạm nhân nằm trong góc kia.

Ngũ Hổ võ quán, La Hổ.

Trên người có bảy tám vết chém, máu tươi nhuộm đỏ quần áo, mũi tên gãy cắm trên vai, hai chân cong vẹo không ra hình dáng.

Lúc này Chu Dịch mới nhớ ra, tại sao cao thủ nhất lưu Luyện Tạng cảnh lại không được giam giữ riêng. Thương thế của La Hổ quá nặng, thực lực chẳng còn được một phần, xương đùi dập nát thì đã chặn đứt con đường vượt ngục.

La Hổ dựa vào tường, cầu xin nói: “Dịch ca nhi, ta có lời muốn nói riêng với ngươi.”

“Được.”

Chu Dịch nói vài lời với ngục tốt canh gác, đưa những phạm nhân của hắn dời đi, tạm thời đưa đến những nhà tù khác chen chúc vậy.

Phạm nhân không dám có ý kiến, nếu như lớn tiếng ồn ào làm hỏng chuyện của ngục tốt, kia từ nay về sau đừng mơ đến có ngày lành, mỗi ngày đủ loại hình săn sóc riêng ngươi.

Trong nhà ngục chữ Giáp thập nhị chỉ còn lại một mình Chu Dịch và La Hổ.

La Hổ nói thẳng nói: “Trong kinh ta còn có một tòa nhà, đứng tên của người khác. Dưới đáy giếng giấu mấy ngàn lượng bạc, Ngũ Hổ quyền phổ và đơn thuốc bồi bổ, dịch ca nhi đi lấy đi, cũng đủ để tu hành đến Tẩy Tủy cảnh.”

Chu Dịch hỏi: “Ngươi nói trước đi, có chuyện gì?”

La Hổ thấp giọng nói: “Dịch ca nhi thử nghĩ cách cứu nhi tử của ta ra với, cho La gia con đường sống……”

“Nhi tử của ngươi không thả ra được đâu!”

Chu Dịch quyết đoán cự tuyệt, mười võ quán trong kinh thành đều bị nghi ngờ có liên quan đến án mưu nghịch, khi chém đầu sẽ bị xác minh thân phận.

Nếu như là loại họ hàng xa đến mức bắn đại bác cũng không tới, Chu Dịch còn có thể nghĩ cách cứu được, con trai ruột của La Hổ tất nhiên là nằm trong danh sách theo dõi đặc biệt.

“Vậy thì đổi người khác.”

La Hổ nói: “Ta lén qua lại với một quả phụ trong kinh thành, hiện giờ đã hoài thai tám tháng, xin Dịch ca nhi chiếu cố cho.”

Chu Dịch trầm ngâm một lát, gật đầu đáp ứng: “Nếu Cẩm Y Vệ vẫn chưa bắt được nàng, ta sẽ giúp đỡ.”

La Hổ đè thấp giọng nói: “Tòa nhà kia nằm ở Nhạc Xương phường……”

Chu Dịch ghi nhớ địa chỉ, còn nói thêm: “La quán chủ, ngươi cũng giúp ta làm một chuyện đi.”

“Chuyện gì?”

“Đến nhà ngục chữ Ất lục đánh chết một người!”

“Ai?”

“Kẻ nào ăn cơm tử tù thì đánh chết kẻ đó!”

Chu Dịch thấp giọng phân phó vài câu, rời khỏi nhà tù, đưa những phạm nhân trở lại trong nhà ngục.

Rất nhanh.

Trong nhà ngục đã xảy ra tranh chấp, rồi biến thành ẩu đả.

Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, cao thủ nhất lưu bị người ta đánh hội đồng, bị thương nặng sắp mất mạng tại chỗ.

“Ồn ào gì đó? Ba ngày không được ăn cơm!”

Ngục tốt quát lớn vài tiếng, sợ La Hổ bị người khác đánh chết, nên đổi nhà ngục cho hắn.

Nhà ngục chữ Ất lục.

Lưu thị lang đang ở bên trong uống rượu ăn thịt, ngục tốt ném vào trong một phạm nhân máu chảy đầm đìa, hắn không kìm được mà nhìn người ta vài lần.

La Hổ: “Ngươi nhìn gì?”

Lưu thị lang: “Bản quan…… A!”

La Hổ trực tiếp xông về hướng Lưu thị lang, hung hăng dùng đầu húc hắn.

Lưu thị lang chỉ là một quan văn, thân thể già nua, ngay tức khắc đầu hắn bị húc cho nứt toạc, óc bắn lên mặt những văn võ quan viên chung quanh.

Ngục tốt canh gác vội vàng đi vào kéo La Hổ ra, tay đấm chân đá giáo huấn một trận, rồi lại đổi nhà tù khác giam giữ hắn.

Không lâu lúc sau.

Bên trong nhà tù ầm một tiếng, La Hổ đâm đầu vào tường tự sát.

Trong tòa nhà chính của Thiên lao.

Chu Dịch đẩy cửa đi vào, khom người thi lễ.

“Ngưu thúc, ngài tìm con sao?”

Ngưu giáo ra hiệu bảo Chu Dịch ngồi xuống: “Thủ đoạnc ủa tiểu tử nhà ngươi quá thô bạo, không sợ Cẩm Y Vệ tra ra sao?”

Vừa mới nghe xong ngục tốt báo cáo, Ngưu giáo úy đã phỏng đoán là Chu Dịch dùng thủ đoạn hại chết Lưu thị lang, chuyện này trong thiên lao nhìn mãi quen mắt. Quan viên đưa đối thủ của mình vào thiên lao, không muốn đối thủ vực dậy được, thì sẽ đưa chút bạc để lấy mạng hắn.

“Ý của Ngưu thúc là sao, ta chỉ chăm chỉ nghiêm túc đi đưa cơm mà thôi.”

Chu Dịch giả ngu giả ngơ, không phủ định cũng không thừa nhận.

Thi thể của Lưu thị lang và La Hổ đều đã lạnh ngắt rồi, có thể nói là chết không đối chứng, nhưng mà cũng không phải là không có nguy hiểm. Phượng Dương quốc không phải là một nước đặt luật pháp lên hàng đầu, có tội hay vô tội đều dựa vào sự định đoạt của bề trên, hình cụ tra tấn, muốn gì mà chẳng được?