Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lò lửa cháy tầm nửa canh giờ, thi thể dần dầnthiêu rụi.

An toàn qua ải.

Màn sân khấu xám trắng từ từ buông xuống, kịch chiếu bóng biểu diễn, Tần Hà thấy được cuộc đời người chết.

Người chết tên là Triệu Tứ, người thành Lai ở đất Lỗ, khi còn trẻ tuy rằng chơi bời lêu lổng, nhưng người cũng chưa tính là hỏng, nhà có một cửa hàng bán bánh bao, miễn cưỡng nuôi được đứa con trai lười biếng này.

Nhưng thời gian tốt đẹp chẳng kéo dài, cửa hàng nhà Triệu Tứ bị du côn vô lại để mắt đến, hôm nay một bãi phân cùng nước tiểu tạt vào mẻ bánh bao mới hấp, ngày mai có người trả vờ ăn vạ nói bánh bao nhà Triệu Tứ có độc, ngày mốt mặt tiền cửa hàng bốc cháy.

Lâu dần, chuyện làm ăn của cửa hàng nhà Triệu Tứ bị quấy nhiễu, nợ không trả tiền, báo quan cũng chẳng có tác dụng, cha mẹ sống sờ sờ bị tức chết.

Triệu Tứ hận không nhịn nổi, xách theo một con dao nhọn, đâm thẳng xuyên tim du côn vô lại, rồi đào vong đến kinh thành.

Vốn bị người xấu làm hại, nhưng cuối cùng Triệu Tứ vẫn trở thành người có dáng vẻ mà hắn ta ghét nhất.

Sau khi đi đến kinh thành, rất nhanh hắn ta đã dùng hết số lộ phí ít ỏi, lưu lạc đầu đường.

Vừa lúc gặp Tào bang Tam Giang tuyển dụng thuyền thủ, Triệu Tứ liền gia nhập, bởi vì trên tay đã có mạng người, so với người bình thường càng thêm hung ác, chẳng bao lâu bộc lộ tài năng ở Tào Bang Tam Giang, từ thuyền thủ thăng cấp trở thành tay chân. Về sau lại trông mèo vẽ hổ, dùng thủ đoạn tương tự giúp Tào bang kiếm được mấy gian cửa hàng không tồi, được cang đầu Tào bang tán thưởng, trở thành tiểu đầu mục của đám tay chân.

Sau khi có chút địa vị, Triệu Tứ mua một nữ tử lưu dân, một gian nhà ngói, xem như có cái nhà.

Nhưng mà kẻ liều mạng, có lý nào lại được hưởng phúc.

Chẳng bao lâu, những kẻ thù bị hắn ta đắc tội những năm qua tìm đến cửa, thừa dịp hắn ta say rượu, một đao thọc xuyên tim, kiểu chết lại giống kẻ thù mà hắn ta đã từng đâm chết y như đúc.

Đèn chiếu thu hồn, thẩm phán cân nặng, người mặc áo choàng đen mở miệng vàng: Chúng ta căm thù nhất không phải là bất công, mà là tại sao người phải chịu bất công là mình.

Gợn nước tán đi, trong đầu Tần Hà có thêm một quyển sách, «Vô ảnh thủ», chú giải: Khi ngày hết sức chuyên tâm, tay của ngài có thể đạt đến tốc độ không tưởng tượng nổi.

Tần Hà nhíu mày, trông như một cuốn sách kỹ năng?

Mặc kệ, học xong rồi nói.

Ý nghĩ vừa chuyển, trong đầu có thêm một vài tri thức không thể giải thích, rõ ràng tất cả huyệt vị hai tay, biết được một số kỹ sảo phát lực đặc thù, đến cả xương tay cũng kêu vang đôm đốp một lần nữa kết cấu lại.

Mấy phút sau, học xong kỹ năng.

Tìm đồ thử một chút, một ống trúc dưới nền.

Tay cầm vào thân trúc, phát động kỹ năng, chỉ thấy hai tay hóa thành hư ảnh, nhanh chóng tuốt ống trúc.

Không đến nửa phút, ống trúc đã ma sát đến ra khói, xem ra đã sắp bốc cháy.

Tần Hà thấy mới lạ, đá đánh lửa cũng không nhanh bằng mình a.

“Phốc!”

Kết quả ống trúc còn thực sự nhờ vào ma sát bốc cháy.

Tần Hà vội vàng dừng lại, phát hiện ra tay không ngờ không bỏng cũng chẳng mỏi, quả thật tuyệt vời.

Nhưng sau khi tỉnh táo lại, hắn không khỏi xoắn xuýt, kỹ năng này có tác dụng gì?

Chẳng lẽ là dùng để đánh lửa?

Lắc đầu, Tần Hà bỏ kỹ năng sang một bên.

Liên tiếp bốn ngày sau đó, Tần Hà lại an toàn đốt đi bốn bộ thi thể.

Tất cả nhận được một quả trái cây đến từ Thâm Uyên, một viên Kim sang hoàn, một cuốn Cửu khí trấn thi, một cuốn Kỹ thuật làm ra sữa chua.

Nói như thế nào đây, hữu dụng có, vô dụng cũng có.

Trái cây Thâm Uyên lại một lần nữa giúp Tần Hà tăng thêm không ít sức mạnh, nhưng không nhiều bằng lần đầu tiên, ước chừng tăng trên dưới hai phần.

Kim sang hoàn là thuốc chữa thương, tác dụng cụ thể chưa rõ ràng lắm, cũng vẫn được.

Kỹ thuật làm ra sữa chua, Tần Hà cũng không biết nên chửi tục thế nào, mình lại không có cửa hàng sữa chua, dùng làm gì?

Chẳng qua là có suy nghĩ tài nhiều cũng không sợ thiệt, Tần Hà vẫn học nó, dù sao cũng chẳng trễ nải chuyện gì.

Hữu dụng nhất, đó chính là cuốn Cửu khí trấn thi kia.

Trên đó ghi lại phương pháp chế tạo chín loại vật dụng chuyên môn dùng để trấn thi, có bao nhiêu tác dụng cụ thể thì không giới thiệu rõ ràng, nhưng đồ được cho thêm, chắc chắn có thể sử dụng.

Điều này đủ rồi, thợ thiêu thi sợ nhất chính là thi biến.

Không thể nghi ngờ rằng đây chính là phần thưởng thực dụng nhất sau khi Tần Hà đốt sáu bộ thi thể.

Tần Hà phát hiện, khi cân đèn chiếu thu hồn, quá khứ của người chết càng đặc sắc, chuyện trải qua càng khác biệt so với người bình thường, cân được trọng lượng càng nặng, phần thưởng được nhận càng tốt.

Điển hình nhất như là thi thể cho ra Cửu khí trấn thi và Kỹ thuật sữa chua.

Một người là thương nhân vân du tứ phương, nửa đời vào nam ra bắc, một người là kẻ tàn phế bẩm sinh, bại liệt trên giường.

Kịch chiếu bóng đối lập rất rõ, cuộc đời của thương nhân vân du tứ phương phải nói là mạo hiểm kích thích, còn tàn phế bẩm sinh thì trừ nóc nhà ra chẳng có gì khác.

Lại nói đến Cửu khí trấn thi kia, theo thứ tự là: Gạo nếp, bùa, dây mực, kim đinh, móng lừa đen, chuông ngựa, đèn nhiếp phách, trấn thi đan, ấn vãng sinh.

Chín đồ vật này, sắp xếp từ trước đến sau, một vật so với một vật càng đáng gờm, nhất là bốn vật cuối cùng, đó là gia truyền, con cháu đời đời có thể dựa vào nó mà ăn, là bảo vật không dễ dàng để cho người ngoài phát hiện.

Mà bốn vị trí đầu cũng không hề đơn giản.

Liền nói đến gạo nếp đơn giản nhất đi, đấy cũng không phải là gạo nếp nào cũng được, mà nhất định phải là gạo nếp nảy mầm vào mùa xuân, hút no đủ dương khí đất trời, lại dùng bí pháp đảm bảo cho mầm nó không gãy, đợi đến Kinh trập lại cho xuống đất trồng.

Một mầm cây như vậy cũng chỉ có thể mọc ra mười mấy hạt, khi trấn thi rải ra một phát liền hết mất.

Còn có bùa kia, chu sa phải cầm bạc đi mua, tiền đồng mua không nổi, sợ một bút xuống là tiền cơm nửa tháng không thấy, giấy vẽ bùa thì càng đắt, phải dùng vàng bạc in dập. Không dễ dàng sử dụng, đấy là đồ vật giữ mạng.

Lò hỏa táng thành Đông chỉ có bốn lá bùa, khi trực ban, quan sai mỗi người giữ một tấm, trực ban xong còn phải trả lại.

Dây mực cũng như vậy, dây kia cũng không phải loại dây lung tung nào cũng có thể dùng, nhất định phải là tơ tằm lửa làm ra, lại để cho thợ mộc sử dụng nửa đời, kéo ngang kéo dọc, thu thập cương chính chi khí, mới có thể sử dụng.

Điều này, nếu dựa vào vật liệu trấn thi mà nói, ngược lại là kim đinh xếp ở vị trí thứ tư càng thuận tiện.

Cái gọi là kim đinh, cũng không phải là đinh làm bằng vàng, vàng quá mềm, không phù hợp làm đinh, kim ở đây là chỉ kim loại.

Chỉ cần là kim loại đinh đều được.

Vậy thì có người sẽ thắc mắc, cứ như vậy, dựa vào cái gì kim đinh có thể xếp hạng thứ tư?

Kim đinh trấn thi, khó khăn không phải do tài liệu, mà là tay nghề chế tạo ra đinh.

Nói như thế này, ngươi phải khắc một bài có 380 nét Trấn thi văn có tên là «Tường Thụy phù lục» lên trên một cây đinh, mỗi một nét phù lục không khác nhiều so với nét chữ viết, một nét khắc xuống không thể có chút sai lầm nào, sai một chút xíu là phải làm lại.

Về phần kích thước đinh, ngươi có thể làm cái đinh to như cái cuốc, chỉ cần là khi trấn thi có thể đâm vào.

Nhưng có một điều, làn da của thi thể bị thi biến cứng rắn, ít nhất cũng là cứng như gỗ.

Phải biết.

Nguyên liệu thì rẻ, vấn đề là không thể tìm đâu ra người có thể làm ra cái thứ này.

Nhưng đối với Tần Hà mà nói, đây hoàn toàn không phải là vấn đề.

Tần Hà học tập kỹ năng, phương pháp chế tạo toàn bộ Cửu khí trấn thi đều là tự học.

Tặng thêm à, ta cũng còn không rõ, đừng hỏi, hỏi chính là thần kỳ.

Sáng sớm Tần Hà giao tro cốt nhận mười lăm đồng tiền rồi đi thẳng đến tiệm rèn, tiêu mười đồng mua hai trăm cây đinh sắt từ trong lò rèn.

Trở lại phòng thiêu thi, vừa đóng cửa, mài một cây đinh sắt sắc bén, lại nung nóng số đinh sắt còn lại, liền bắt đầu điêu khắc.

Từng nét khắc xuống vốn rất khó, hết ngày hôm nay, dù là Tần Hà không ăn không uống cũng không khắc xong mấy cây.

Nhưng không kìm được hắn có Vô ảnh thủ a.

Khi ngài hết sức chuyên tâm, tốc độ tay của ngài có thể nhanh đến không tưởng.

Xoát xoát xoát... Phải nói rằng Tần Hà cực nhanh.

Nửa phút khắc xong một cây, một canh giờ đủ hai trăm cây.

Lại dùng mảnh vải khâu một túi đinh đeo ở bên hông.

A, giống như một chuỗi dây đạn, nó gọi là cực dài.

Có câu nói là “Thời cơ đến thiên địa đều đồng lực”, bên này Tần Hà vừa làm xong đinh trấn thi, lò hỏa táng bên kia đã chuyển đến một bộ thi thể đặc biệt.