Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chuyện này còn phải bắt đầu nói từ bộ thi biến đã bỏ trốn trước đó vài ngày.

Thi biến im hơi lặng tiếng cắn chết số sáu, bị xưởng truy tìm không được bao xa liền mất đi đầu mối, điều tra nửa ngày không thu hoạch được gì.

Xưởng vệ xem qua, được rồi, dẹp đường hồi phủ.

Dù sao hàng năm thi biến trốn mất không có hai mươi cũng có mười lăm.

Trốn thì trốn, thi biến là trốn từ lò hỏa táng ra, xảy ra chuyện gì thì lò hỏa táng xui xẻo, đã tìm kiếm nó cả buổi, đến lúc trở về cũng đã có cái bàn giao.

Xưởng vệ đi, Từ Trường Thọ nóng nảy.

Từ Trường Thọ này là ai?

Chính là quan sai trực ban mà Tần Hà xin muốn tự mình xử lý tro cốt thư sinh kia, đêm có có bốn quan sai trực ban, hắn ta là một trong số đó.

Nhắc đến Từ Trường Thọ, tổ tiên cũng coi như là đã từng giàu có qua, giàu có hai đời, đến đời cha hắn ta thì lại thường thường.

Nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, thuyền vỡ cũng có ba ngàn đinh.

Từ nhỏ Từ Trường Thọ sống cũng coi như ổn, từng làm không ít việc, nhưng chính là chẳng thể thành công, làm gì cũng là gà mờ.

Từ đầu đọc sách, ghi chép tính toán đều biết, nhưng muốn nói đến thi công danh, chênh lệch vẫn hơi lớn.

Tiếp đó hắn ta đi học võ, học cũng coi như tạm được, thật đúng là hai ba người bình thường không phải đối thủ của hắn ta, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Lại đi kiếm một công việc, cùng một vị chú bác làm buôn bán, lăn lộn vài năm, ngươi muốn nói thua thiệt đi, thì lại không có thua thiệt, nói kiếm lời đi, ngược lại là đều vào bụng cả, trong nhà không để dành được chút gì.

Nhoáng một đã qua hai mươi tuổi, trì hoãn nhiều năm cũng không cưới dâu.

Nhưng ngươi muốn nói hắn ta giày vò bao nhiêu năm như vậy chẳng có thu hoạch gì, cũng không phải.

Hắn ta kết bạn với nhiều người, cũng rất thích kết bạn.

Nhiều bạn thì tin tức liền linh thông, nửa năm trước cùng một người bạn uống rượu, thăm dò được lò hỏa táng thành Đông có một bộ thi biến trốn mất, nói là thi biến tập kích một đội buôn của Ngụy Cửu Thiên, Ngụy Cửu Thiên một bản đánh xuống, từ trên xuống dưới Binh mã ty thành Đông bị tróc một nửa, bốn quan sai trực ban càng là trực tiếp bị bắt vào chiếu ngục, trong đó lại trống một vị trí quan sai dự khuyết.

Đến đây phải nói một chút về quan trường triều Đại Lê.

Từ khi Đại Lê lập triều, liền từng đời một phong Vương gia, kiểu cha truyền con nối, dẫn đến bây giờ khắp nơi triều Đại Lê đều có Vương gia mập chảy mỡ, triều đình đều nghèo thành khố tử.

Nhưng triều Đại Lê cha truyền con nối không chỉ có Vương gia, còn có Tư lại.

Cái gọi là Tư lại, chính là chỉ những người làm việc cụ thể xung quanh quan lão gia như sư gia, sai dịch, tiểu lại,...

Thánh chỉ Hoàng Nhi Gia một hạ, ai ai ai đi đâu nhậm chức, quan đến địa phương nếu như cô độc, vậy thì chẳng xử lý được việc gì, cần thiết phải dựa vào một đám người quen thuộc công vụ, người hiểu rõ phong thổ đi làm việc, quan này mới có thể làm được.

Nha Thự ngoại trừ quan viên có phẩm cấp, còn lại đều là Tư lại. Quan sai lò hỏa táng cũng vậy.

Tư lại là cha truyền con nối, cha truyền con, con truyền cháu, đời đời ăn cơm quan, không có con trai thì truyền cho anh em, nếu anh em cũng không có, vậy thì truyền cho anh em họ cũng được.

Cho nên tình huống Tư lại trống chức không phổ biến.

Từ Trường Thọ nghe xong liền nảy ý định.

Mình làm gì cũng nửa vời, nếu như có thể bưng lên bát cơm quan, không dám nói đến vinh quang cửa nhà, ít nhất cũng ra hình ra dáng.

Không chút chần chờ, mượn sức chén rượu mời, lại quay về nhà gom góp chút bạc, tìm một người bạn khác dẫn tiến, đi mua bát cơm kia.

Có lẽ là do hắn ta đi sớm, hắc, mua một cái lại không ngờ thật sự mua được.

Thuận lợi bổ khuyết, đi lên làm Sai lò hỏa táng.

Nửa năm trôi qua, Từ Trường Thọ cảm thấy tất cả vẫn rất tốt.

Cho đến vài ngày trước lò hỏa táng trốn mất một bộ thi biến.

Hắn ta mới phát hiện ra, vận may nơi đây không tốt, sẽ bị xui xẻo.

Kết cục của bốn quan sai tiền nhiệm đặt ngay trước mặt, nghĩ đến đó hắn ta cũng có chút ăn ngủ không yên, dưới chân Hoàng Thành, ai biết được bộ thi biến kia sẽ tấn công trúng ai, không may thì đó là hoàng thân quốc thích.

Càng nghĩ lòng của hắn ta càng e ngại, thế là đi tìm ba tên đồng bọn khác bàn bạc xem nên làm cái gì.

Kết quả là khi tìm người lại nghe được ba người kia trốn trong một góc thì thầm.

Một người nói thi biến chạy trốn không dễ xử lý, làm không tốt sẽ có chuyện xảy ra.

Một người khác nói, sợ cái rắm, xảy ra chuyện có Từ Trường Thọ gánh.

Người thứ ba thì càng nói rõ ràng, Tào sư gia sắp xếp Từ Trường Thọ đến lò hỏa táng này, chính là dùng để gánh trách nhiệm, tránh cho có chuyện xảy ra lại hao tổn người một nhà.

Người một nhà?

Từ Trường Thọ nghe xong cuộc nói chuyện của ba người, tốt lắm, mồ hôi lạnh đều chảy xuống.

Trước đây mới đi vào lò hỏa táng này, hắn ta đã cảm thấy có chút kỳ quặc, không ngờ rằng ở giữa còn có một đường như vậy.

Tào sư gia là ai? “Nhị lão gia” Binh mã ty thành Đông, Tư lại nơi đây đều nghe theo ông ta, người ngoài đều gọi bọn họ là “Tư lại bang”, ngoài Lưu đại nhân Binh mã ty, lời nói của ông ta là hữu dụng nhất, căn bản không thiếu quà biếu có chút bạc vụn này của mình.

Trong lòng Từ Trường Thọ vừa hoảng sợ vừa hối hận, nhắm mắt lại liền mơ đến mình bị bắt vào chiếu ngục.

Theo lý thuyết thi biến có thể tấn công người hay không không biết, liền coi như tấn công người, cũng không nhất định là nhân vật lớn gì.

Nhưng Từ Trường Thọ vẫn lo lắng hãi hùng, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sẽ xảy ra.

Phải nói là con người a, có đôi khi trực giác chuẩn kinh người.

Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, bộ thi biến kia, thật sự đã tấn công người.

Còn là tấn công cháu trai của Binh bộ thị lang đương triều.

Lại nói nửa đêm, kiệu của cháu trai Binh bộ thị lang vừa từ Di Hồng Viện đi ra, đang bừng bừng hát ca, ở một con hẻm tối, bất ngờ bị thi biến tập kích.

Tính cả người trong kiệu với hai tên kiệu phu, toàn bộ đều chết oan chết uổng, kiệu gỗ đều bị xé nát.

Cảnh này vừa lúc bị lão bang tử gõ mõ cầm canh thành Tây trông thấy, bị dọa đến gào thét thảm thiết, hấp dẫn nha dịch Binh mã ty thành Tây.

Nha dịch đi xem xét, chuyện lớn không hay rồi, cháu trai của Liễu đại nhân Binh bộ thị lang.

Một đám nha dịch thì thầm nửa ngày không biết làm sao, người đã chết rồi còn có thể làm gì, thông báo cho Liễu đại nhân a.

Liễu đại nhân vội vàng đi đến hiện trường xem xét, ngồi dưới đất gào thét.

Binh mã ty thành Đông cũng biết xảy ra chuyện, bị dọa đến phát run, Binh bộ thị lang chính là là quan to tam phẩm đương triều, lãnh đạo trực tiếp của Binh mã ty.

Nhất là Binh mã ty thành Đông, lão bang tử miêu tả một chút, vật tấn công người kia, chính là bộ thi biến trốn chạy ra từ lò hỏa táng thành Đông kia.

Nhưng chờ đợi ròng rã cả một ngày, trên dưới Binh mã ty thành Đông cũng không chờ đến lửa giận của Liễu đại nhân, mãi cho đến trời tối.

Liễu đại nhân xuất hiện, ở đâu, lò hỏa táng thành Đông.

Đến chỉ nói một câu: “Bản quan dưới gối không con, xem cháu của ta như mình sinh ra, người bị tai vạ bất ngờ, đây là ý trời, ta không trách các ngươi, nhưng là có một điều, di cốt đứa cháu này của ta nhất định phải giữ lại.”

Mấy vị đại nhân Binh mã ty nghe vậy, tạ ơn, hô to Liễu đại nhân thanh thiên.

Một đám người vây xung quanh, thợ thiêu thi đều ở, nhìn thấy cháu trai Liễu đại nhân mặc dù sắc mặt trắng bệch, lại không có nổi lên thi ban, khi xe di chuyển thì thi thể vẫn mềm oặt, lập tức sau lưng người người bốc lên khí lạnh.

Chết không cứng lại, đây cũng không phải chuyện gì khác thường, mà chắc chắn là hung thi.

Theo quy củ, đúng ra phải giao cho Phi ngư vệ bên kia xử lý.

Nhưng Liễu đại nhân người ta nói rồi, phải giữ lại thi cốt, thế nhưng là Phi ngư vệ bên kia không bao giờ quan tâm người sống hay là thi thể tiến vào, đều chưa bao giờ nhả xương.

Liễu đại nhân lên tiếng, vậy thì không quan tâm có đúng quy củ hay không, chẳng qua là người ta muốn giữ lại tro cốt của cháu trai để an táng tốt, về tình có thể hiểu.

Dù sao, cũng chỉ chết một tên thợ thiêu thi thôi.