Vĩnh Dạ Thần Hành

Chương 80. Thành Kiến Và Ngạo Mạn Là Hết Thuốc Chữa…

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đây là thế lực lớn cắm rễ tại nội thành, đồng dạng cũng là một trong thế lực hạch tâm của thành Bạch Nghĩ, gần như tất cả linh kiện, máy móc tại nội thành, đều phải mua sắm từ hiệp hội Chưng Khí, hoặc là nói, muốn mua từ nơi này, cần phải có tư cách!

Nói đến đây cũng đủ hiểu, một tổ chức như vậy sẽ nắm trong tay tài phú và nhân mạch khủng bố tới cỡ nào.

Hứa Thâm cũng nghe nói tới hiệp hội Chưng Khí, hơn nữa, có khá nhiều người trong đám vụ dân, sau khi chấm dứt huấn luyện lúc thành niên, sẽ được phân phối đến một bộ phận đơn độc thuộc quyền sở hữu của hiệp hội Chưng Khí để tiến hành công tác.

Và công việc bọn họ làm chính là khuân vác linh kiện, mài linh kiện… vân vân, tóm lại là những công việc cần sức lao động nguyên thủy nhất.

Còn những công việc kỹ thuật tinh tế cần dùng đến con mắt, lại dành cho những người thường đã được mở mắt, đi làm.

Mà ở trong mắt vụ dân, những người thường đã mở mắt kia, cũng là tầng lớp "Lãnh đạo", "Đại nhân vật" !

"Không phải Hiệp hội Chưng Khí ở tại nội thành sao? Nghe nói người nội thành không dễ dàng đi vào thành Để chúng ta đâu." Tào Phi nghi hoặc hỏi han.

Tô Sương hừ lạnh nói: “Tại thành Để chúng ta cũng có phân bộ của hiệp hội Chưng Khí, khẳng định cô ta là thân thuộc của một vị cao tầng nào đó trong phân bộ. Căn cứ theo mùi nước hoa rẻ tiền từ trên người cô ta, chắc chắn không phải người xuất thân từ nội thành."

Tào Phi và Hứa Thâm không khỏi ngửi ngửi một chút, tuy vị phu nhân kia đã rời khỏi, nhưng trong không khí vẫn lưu lại mùi nước hoa nồng đậm, theo bọn họ thì rất dễ chịu, còn vì sao Tô Sương lại nói rẻ tiền. . . Bọn họ cũng không hiểu.

Tô Sương nhìn dáng vẻ hai người, không khỏi trắng mắt lườm một cái.

"Đi thôi." Chu Dã khẽ lắc đầu, sau đó mang theo mọi người rời khỏi đại sảnh.

Ngay khi bọn họ vừa dùng cơm xong, nhân viên phục vụ ở ngoài cửa, đã nhận được tin tức, nhanh nhẹn chuyển chiếc xe của họ tới khu chờ ở cửa khách sạn, vừa thấy mấy người Hứa Thâm đi đến, nhân viên này lập tức đưa xe tới.

Sắc trời vẫn còn sớm, Chu Dã tự mình lái xe, đưa mấy người Hứa Thâm tới nhà gã trước.

Hứa Thâm nhìn khung cảnh bên ngoài vẫn xa hoa truỵ lạc, náo nhiệt vô cùng, giống như nhìn thấy thế giới mới vậy. Đây là lần đầu tiên hắn phát hiện, hóa ra sau khi màn đêm buông xuống, ở bên ngoài còn có thể vui vẻ như thế.

Đây là ý nghĩa của câu nói, có thể nhìn thấy thế giới sao. . .

Chỉ là… trong khung cảnh náo nhiệt này, lại không có bóng dáng vụ dân, hết thảy đều là chốn cuồng hoan của những người bình thường mở to mắt.

"Hừ, chúng ta cẩn thận từng li từng tí đi chém giết khư thú, bảo vệ thành Để an toàn, lại bị con kỹ nữ thối tha kia nói thành con chuột. Thật đáng giận!" Trên xe, Tào Phi vẫn canh cánh trong lòng về chuyện bị người ta khinh bỉ trong thang máy.

Vốn dĩ đêm nay mọi người sẽ thoải mái hưởng thụ một chút, vui vẻ một chút, ai biết đâu bị người ta phá hư bầu không khí ngay lúc gần rời đi.

"Chờ sau này khi bọn họ gặp được khư, sẽ biết chúng ta chính là ân nhân cứu mạng." Tô Sương hừ lạnh.

Chu Dã khẽ cười cười, cho xe dừng lại phía trước một đoạn có đèn giao thông, sau đó lấy ra một điếu thuốc lá từ bên trong túi tiền, chợt ném cả bao thuốc lá về phía ghế sau, bị Tào Phi tiếp được.

"Không có gì phải tức giận hết. Nơi này có rất nhiều loại người như vậy, không cần để ý đến bọn họ." Gã mở miệng trấn an mấy người, trong lòng lại cười cười.

Bởi vì dù có cứu vớt đám người kia ở trước mặt khư thú, cũng không thể nào thay đổi được cái nhìn của bọn họ về những người như mình.

Thành kiến và ngạo mạn là hết thuốc chữa.

Gã đã quá hiểu về loại chuyện này rồi, nhưng mấy người Tô Sương, Hứa Thâm vẫn chưa từng trải, còn rất non nớt.

. . .

Không bao lâu sau, mọi người đã tới nhà Chu Dã.

Nó nằm trên một con đường tương đối yên lặng bên trong nội thành, cách khu phố buôn bán gần nhất khoảng hai km. Nơi này đều là biệt thự độc lập và trang viên nhỏ, hoàn cảnh khá thoải mái.

Nếu so sánh với đại tửu điếm Mạc Na, loại kiến trúc tọa lạc tại phố buôn bán nằm ngay khu vực trung tâm náo nhiệt nhất nội thành, thì nơi này tương đối tĩnh lặng, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe được một chút âm thanh xe cộ đi qua.

Chu Dã kiểm tra thùng thư ngoài cửa, nhìn vào bên trong không có bưu kiện của mình, lại mang theo mọi người tiến vào trong biệt thự, lấy ra chìa khóa mở cửa.

Ở bên trong biệt thự, đầy rẫy những ngọn đèn thông suốt, bất cứ gian phòng nào trong tòa biệt thự ba tầng này cũng sáng đèn.

Tào Phi kinh ngạc nói: "Đội trưởng, nhà anh đông người thật!"

Tô Sương ném cho gã một cái nhìn đầy giận dữ, nói: "Là con gái của đội trưởng sợ bóng tối, nên mới như vậy."

Hứa Thâm có chút không biết nên nói gì, chỉ vì sợ bóng tối mà bật tất cả đèn trong nhà lên? Quá mức xa xỉ rồi!

Tuy vụ dân không dùng được đèn điện, nhưng Hứa Thâm cũng biết điện là thứ cực kỳ đắt đỏ, nghe nói nếu thắp đèn cả đêm sẽ mất vài đồng!

Khi âm thanh chìa khóa lạch cạch lạch cạch bên ngoài cửa lớn tại lầu một vang lên, bên trong biệt thự lập tức truyền đến tiếng bước chân chạy vội.

Chu Dã mở cửa ra, đám người Hứa Thâm lập tức nhìn thấy một cô bé chừng sáu, bảy tuổi, đang rầm rầm chạy xuống từ cầu thang, bàn chân để trần, tựa như cô bé vội vàng đến nỗi không thèm đi giày.

"Ba ba, ba ba đã trở lại. . .” Cô vé vừa chạy vừa kêu, vẻ mặt đầy mừng rỡ.

Chu Dã nở nụ cười khiến khuôn mặt bị che kín bởi thật nhiều nếp nhắn, đôi mắt cũng sắp không nhìn thấy đâu nữa. Gã bước vào cửa thay dép lê bằng bông vải, ôm gọn cô bé ấy vào trong ngực: "Để ba ba hôn cái nào."

Ở đằng sau cầu thang, một phụ nữ chừng bốn, năm mươi đang vội vàng chạy xuống, liên tục kêu: "Chậm một chút, chậm một chút, coi chừng ngã!"

Chờ đến khi bà nhìn thấy đám người Hứa Thâm ở phía sau Chu Dã, lại hơi hơi sửng sốt: "Lão gia, nhà chúng ta có khách sao?"

"Ừm, một vài người đồng sự." Chu Dã cười cười, ôm con gái của mình đi về phía phòng khách: "Vinh Vinh, có nhớ ba ba hay không?"

Tào Phi cũng muốn đi theo vào, lại bị Tô Sương kéo lại.

Lúc này, người phụ nữ kia đã vội vàng chạy tới, lấy ra ba đôi dép lê duy nhất từ bên trong ngăn tủ, đưa cho đám người Hứa Thâm.

Lúc này Tào Phi mới phản ứng lại, vẻ mặt gã có chút khó xử, đi đôi dép lê sạch sẽ vào.